"Mở cửa!" Ánh mắt Mặc Tiểu Tiểu lạnh như băng.
Quản gia có chút nhút nhát, khẽ run rẩy mở cửa ra.
Mặc Tiểu Tiểu trực tiếp vọt vào.
Hứa Thâm và Tô Sương đều đi theo.
Mặc Tiểu Tiểu vọt vào bên trong hào trạch, bên cửa lập tức truyền đến giọng nói của bảo mẫu: "Ai ai, cô còn chưa thay giày đâu, giày bên ngoài không thể vào được. . ."
Khi Hứa Thâm và Tô Sương đi đến cửa, bọn họ đã nhìn thấy Mặc Tiểu Tiểu đẩy bảo mẫu nọ ra, vọt tới trước mặt nam nữ chủ nhân đang ngồi trong phòng khách.
"Mày muốn làm gì?" Nam chủ nhân nhìn thấy Mặc Tiểu Tiểu với khí thế hung hăng vọt tới, sắc mặt thoáng thay đổi một chút, nhưng ngay lúc đôi mắt gã lướt qua dáng người nhỏ xinh, kèm theo đường cong lồi lõm, cùng với gương mặt em bé và hai má phúng phính đáng yêu kia của cô, trong lòng lại xẹt qua một ý niệm khác thường.
Ba!
Ngay sau đó, ý niệm vừa manh nha nảy lên kia, đã bị một cơn đau đớn đến rát bỏng truyền tới từ trên mặt, đánh tan.
Mặc Tiểu Tiểu đi cà nhắc tới, tát một cái lên mặt nam chủ nhân này, lực đạo không nhẹ, đánh cho gương mặt phiếm hồng, một dấu bàn tay đỏ tươi hiện lên rõ ràng.
"Mày!" Nam chủ nhân bụm mặt, đầu óc cũng bị đánh cho choáng váng.
"Mày định làm cái gì? ! Đánh người rồi!" Nữ chủ nhân bên cạnh đã phản ứng lại, lập tức phát ra tiếng thét chói tai.
Lại “Ba” một tiếng, tiếng thét chói tai kia đã bị âm thanh vả mặt chát chúa vang lên, cắt ngang.
Mặc Tiểu Tiểu lạnh lùng nhìn hai người đang đau đớn ôm mặt kia, ánh mắt âm hàn, nói: "Chỉ là đám dế nhũi sống trong thành Để mà thôi, đừng tưởng bản thân có chút tiền thì cho phép chính mình dùng mắt chó nhìn người thấp!"
"Mày… mày lại dám đánh chúng tao!" Nam chủ nhân tức giận đến run rẩy cả người.
"Bởi vì các người giấu giếm tình báo, mới khiến đội trưởng của chúng tôi chết!" Mặc Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào ông ta, ánh mắt sắc bén như kiếm: "Hại chết một đội trưởng, các người có biết bản thân phải chịu trách nhiệm ra sao không? !"
"Tôi bồi thường được!" Nam chủ nhân giận dữ nói.
Lại “Ba” thêm một tiếng, bàn tay Mặc Tiểu Tiểu lại để in dấu lên mặt ông ta.
"Tôi đã nói rồi, đừng tưởng rằng bản thân có chút tiền thì cho phép chính mình được dùng mắt chó nhìn người thấp!" Mặc Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào nam chủ nhân kia: "Nếu mọi chuyện đều có thể dùng tiền để đong đếm, thì tiền của tôi thừa đủ để mua mạng của hai người!"
"Mày nói vớ vẩn cái gì đấy?"
"Tôi họ Mặc!" Mặc Tiểu Tiểu nhìn chăm chú vào ông ta: "Nếu ông thật sự cảm thấy bản thân mình rất có bản lĩnh, hẳn là cũng miễn cưỡng có tư cách nghe hiểu những gì tôi nói!"
Họ Mặc?
Nam chủ nhân đang vô cùng phẫn nộ, nhưng đột nhiên trong đầu sững sờ tựa như vừa bị một tia chớp xẹt qua, phẫn nộ đã chuyển thành kinh sợ.
Mặc. . . Là họ Mặc ở trong nội thành kia? !
Da mặt ông ta trở nên run rẩy, không có dũng khí tiếp tục truy hỏi xem những gì cô bé trước mặt nói là thật hay giả, dù là giả mạo . . .Nhưng đối phương có thể biết loại tin tức này, cũng đủ để nói lên, bản thân cô ấy không đơn giản!
"Họ Mặc rất giỏi sao? Tao còn họ Đường đây này!" Nữ chủ nhân bên cạnh đang ôm chặt hai má đau đơn, hướng ánh mắt oán độc nhìn cả đám bọn họ: "Không phải chỉ là đám cẩu vật chuyên môn giải quyết những thứ không sạch sẽ kia sao? Lũ chuột hôi thối sống trong cống thoát nước chúng mày. Tao nhất định sẽ giết chết cả đám!"
Nam chủ nhân sợ tới mức nhảy dựng lên, vội vàng kéo bà vợ nhà mình lại. Họ Mặc nhà người ta dùng được, còn họ Đường nhà bà thì không nha!
"Anh làm gì đó?" Bà vợ hướng ánh mắt không sao tin nổi nhìn qua ông chồng nhà mình.
Vợ anh bị đánh, mà anh còn kéo vợ anh lại sao?
Nam chủ nhân vội vàng nháy mắt ra hiệu.
"Đừng có kéo em!" Nữ chủ nhân phẫn nộ nói.
Mặc Tiểu Tiểu hừ lạnh một tiếng, cơn tức giận trong lòng lại bùng lên nhưng cô biết có tiếp tục nói chuyện cùng loại người kiểu này cũng không mang lại chút ý nghĩa gì.
Nhưng không ai chú ý tới, ngay khi nữ chủ nhân nói xong câu này, từ đáy mắt Hứa Thâm vẫn đang đứng yên ở ngoài cửa, vừa xẹt qua một mảnh hàn quang.
"Meo meo...!"
Lúc này, một tiếng mèo kêu rất nhỏ vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của mấy người trong phòng khách, tất cả mọi người đều ngẩn ra, quay người nhìn về phía âm thanh.
Chỉ thấy ở đằng sau bồn hoa đặt ngoài ban công cửa sổ, có một con mèo nhỏ màu xám, vừa nhảy vào bên trong.
Nữ chủ nhân nhìn thấy con mèo nhỏ, lập tức tỏ ra mừng rỡ, vội vàng đi về phía trước, ôm lấy nó.
Con mèo nhỏ cũng thuận theo nhảy vào trong lòng nữ chủ nhân, vô cùng thân thiết cọ cọ lên mặt bà ta.
"Hôi muốn chết, nhóc con đã chạy đi đâu vậy? Hại ma ma lo lắng như vậy!" Nữ chủ nhân vừa tức vừa vui, lập tức vươn tay vuốt ve bộ lông con mèo nhỏ, khi đụng đến bùn đất và mảnh lá vụn dính bên ngoài bộ lông, chỉ phủi phủi vài cái chứ không hề ghét bỏ.
"Meo meo. . ." Con mèo nhỏ làm nũng.
Nữ chủ nhân ôm lấy nó ngửi ngửi một hồi, ngay khi trong mũi phát hiện ra thứ mùi vị khác lạ, bà ta lập tức hiểu được, nhóc con này đã chạy đi thâu hoan (chơi bời).
Nữ chủ nhân nọ quay đầu lại trừng mắt nhìn Mặc Tiểu Tiểu một cái nhưng không tiếp tục nhiều lời nữa, chỉ ôm con mèo nhỏ đi tắm rửa.
Nam chủ nhân nhẹ nhàng thở ra, đôi mắt phía mấy người trước mặt, nói: "Nếu tìm được rồi, coi như nhiệm vụ của mấy người đã xong, đều trở về đi."
Lửa giận hừng hực thiêu đốt trong mắt Mặc Tiểu Tiểu, nhưng cô vẫn còn có thể khắc chế được, không thèm nói gì, lập tức xoay người rời đi.
Hứa Thâm và Tô Sương đều kinh ngạc nhìn một màn này, trong lòng dâng lên cảm giác tức cười cùng với bi thương mãnh liệt.
Chu Dã đã chết.
Chết trong chính nhiệm vụ nhỏ, gã từng nói trước khi xuất phát.
Vì tìm một con mèo, lại mất đi một vị đội trưởng, cuối cùng con mèo này lại bình an vô sự quay về.
Sắc mặt hai người trở nên phức tạp, biến ảo một lát, cuối cùng đều trở về vẻ câm lặng, không cảm xúc.
Bọn họ đờ đẫn ôm túi đựng xác Chu Dã rời đi, cùng Mặc Tiểu Tiểu bước vào bên trong chiếc xe đang đậu bên ngoài hào trạch.