Hứa Thâm không biết lái xe, cánh tay bị cắn đứt của Tô Sương đã mất, không tìm lại được, chỉ một mình Mặc Tiểu Tiểu có thể lái xe.
"Với loại người như thế, phải xử sự hung hăng một chút." Mặc Tiểu Tiểu vừa lái xe vừa nói: "Hai người có nỗi băn khoăn, nhưng tôi lại không có bất cứ băn khoăn gì. Tôi đến thành Để này chỉ là nhậm chức tạm thời thôi. Đáng tiếc, dù tôi có nhiều tay hơn nữa, cũng không đánh tỉnh được tâm linh của loại người như thế. Dù có thể đánh tỉnh một người, thì ngoài kia vẫn còn rất nhiều người như vậy."
"Tóm lại, xuất môn bên ngoài, vẫn phải bảo vệ tốt bản thân, đó mới là điều quan trọng nhất."
Thật hiếm khi mới thấy Mặc Tiểu Tiểu chia sẻ một chuyện không liên quan gì tới khư.
Lúc trước, Tô Sương từng được cô cứu, hiện giờ thái độ không còn quá bài xích như lúc trước nữa, nghe vậy, lập tức hạ giọng nói: "Tôi đã sớm biết sẽ xảy ra loại chuyện này, cho nên tôi mới muốn vào nội thành, ở thành Để rất khổ, rõ ràng chúng ta đều là người thành Để, lại còn dẫm đạp lên nhau. . ."
Nói đến đây, Tô Sương ngừng lại, khẽ nở nụ cười tự giễu.
Mặc Tiểu Tiểu thấp giọng nói: "Đi nội thành cũng vậy thôi, trong nội thành chẳng tốt đẹp giống như những gì cô nghĩ đâu. Ngược lại, tranh đấu bên trong càng thêm kịch liệt, thi thoảng còn sẽ phát sinh thảm án diệt môn."
Tô Sương ngẩn ra.
Ánh mắt Hứa Thâm lại hơi hơi chớp động, hỏi: "Không phải trật tự bên trong nội thành rất tốt sao? Nếu xảy ra loại thảm án diệt môn kia, có thể gây nên động tĩnh quá lớn hay không?"
"A, gây nên động tĩnh lớn thì đã làm sao? Chỉ cần hành động bí mật một chút, một khi không có chứng cớ, ai có thể bắt được hung thủ? Thời buổi hiện giờ, có cực kỳ nhiều vụ án chết không có đối chứng, cứ trực tiếp phân loại chúng vào sự kiện siêu nhiên là được, thậm chí cũng có khả năng, sẽ bị đẩy cho khư làm." Mặc Tiểu Tiểu hừ nhẹ, nói: "Lại lui thêm một bước, dù có chứng cớ vô cùng xác thực thì đã làm sao? Chỉ cần đủ quyền thế, hoàn toàn có thể che giấu được, huống chi nếu thực sự đắc tội với người, diệt môn là chuyện rất bình thường, bằng không một khi để lại mầm tai hoạ, chờ đến lúc người ta trưởng thành, lại qua báo thù thì sao?"
"Nhưng suy cho cùng, loại chuyện này vẫn ít xảy ra?" Tô Sương hỏi.
Mặc Tiểu Tiểu gật đầu: "Cũng đúng, dù sao tôi cũng không nghe được nhiều lắm, chỉ ngẫu nhiên biết tới thôi."
Tô Sương nhẹ nhàng thở ra, nhưng chợt nghĩ đến cái gì, cô lại thở dài, nói: "Đội trưởng đã chết, cũng may trước đó, anh ấy đã sớm có chuẩn bị rồi. Anh ấy gia nhập giáo hội Hắc Quang, về sau con gái của anh ấy sẽ được người của giáo hội nuôi nấng. Chờ sau khi cô bé lớn lên, phỏng chừng cũng sẽ kế thừa công việc của đội trưởng, trở thành nhân viên trảm khư trong giáo hội."
Hứa Thâm hơi ngơ ngác, xem ra Chu Dã cũng mời Tô Sương rồi.
"Cô cũng gia nhập sao?"
"Không." Tô Sương khẽ lắc đầu: "Ngay cả công tác của Cục Khư Bí, tôi còn không muốn nhận, ai có thể biết lần sau khi bản thân tham gia nhiệm vụ có thể chết hay không? Tôi chỉ muốn mau chóng kiếm đủ tiền, sớm về hưu một chút."
"Kiếm đủ tiền cũng có thể về hưu?"
"Ừm, ngoại trừ tích lũy đủ nhất đẳng công, thì giao nộp năm trăm vạn Lô Tạp tệ cũng có thể về hưu." Tô Sương nói: "Những đại nhân vật bị cuốn vào khư sự kiện kia, đều tiêu tiền để mua tư cách này, vừa có thể không làm nhân viên trảm khư, vừa không cần đến bộ Văn Chức công tác."
Hứa Thâm nhìn cô, bỗng nhiên hắn lại nghĩ đến chuyện xảy ra đêm hôm ấy, dường như trong lòng hắn đã nhận được đáp án rồi.
Đúng vậy, chấp hành nhiệm vụ chính là đặt bản thân vào tình hình hết sức nguy ngập, ai cũng không biết lần sau chuyện ngoài ý muốn kia có phát sinh trên người mình hay không.
Giống như lần này vậy, rõ ràng bọn họ chỉ đi chấp hành một nhiệm vụ nhỏ, lại suýt nữa đoàn diệt.
Về hưu dưỡng lão, tránh để bản thân bị cuốn vào mới là lựa chọn an ổn nhất .
Không bao lâu sau, mọi người về tới cục Khư Bí.
Trong nháy mắt, tòa lầu số 17 chỉ còn lại ba người bọn họ.
Chờ đến lúc lệnh điều động từ bên trên đưa xuống, Hứa Thâm cũng sẽ rời đi, khi ấy, nơi này chỉ còn lại Tô Sương và Mặc Tiểu Tiểu vừa mới gia nhập.
Từng gương mặt cũ trong đội đều lần lượt ra đi cả rồi, ánh mắt Tô Sương đong đầy thương cảm, lần này xem như cô đã nhặt được cái mạng, nhưng không biết lần sau còn có thể may mắn như vậy hay không.
"Tay… cánh tay của cô. . ."
"Chỉ có thể dùng máy móc tay chân giả Chưng Khí để nối liền lại." Tô Sương cười khổ: "Nếu tàn tật mà có thể về hưu, tôi phỏng chừng có không ít người đều lựa chọn tàn tật."
Hứa Thâm khẽ gật đầu, chỉ cần tự mình chứng kiến những thi thể bị khư gặm ăn kia, hầu hết bọn họ đều sẽ lựa chọn trốn tránh.
"Cũng may khoản phí dụng này, sẽ do trong cục chi trả." Tô Sương thở dài.
Ba người đưa thi thể Chu Dã đến khoa Tấn Nghi (khoa chuyên xử lý linh cữu và nghi thức tiễn đưa) trong cục.
Mà tựa như người của khoa Tấn Nghi đã sớm nhìn quen chuyện này, bọn họ thản nhiên tiếp nhận, hoàn thành đăng ký, sau đó báo cho mấy người Hứa Thâm biết ngày an táng.
Ban đêm, Hứa Thâm không huấn luyện, chỉ nằm ở trên giường, yên tĩnh nhìn lên trần nhà, cũng không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì.
Tới đêm khuya, đột nhiên hắn đứng dậy, thay đổi một bộ quần áo bình thường rồi ra khỏi cửa.
Hứa Thâm đi vào kho hàng bên trong tòa lầu số 17, tìm kiếm một vài thứ, rồi nhanh chóng rời khỏi cục Khư Bí.
Có lẽ do nơi này ở chỗ quá hẻo lánh, khiến cho hắn phải đợi hồi lâu trên đường, mới đợi được một chiếc taxi.
Một giờ sau, Hứa Thâm đến một đoạn đường nào đó thuộc khu thành thị.
Dù đang đêm khuya, nhưng đèn đường hai bên vẫn sáng ngời. Hắn đi thêm chừng bảy tám phút, mới bước vào một vùng bóng tối ở bên cạnh khu hào trạch giàu sang, đưa mắt nhìn hào trạch phía trước, ngọn đèn bên trong vô cùng ấm áp, một mảnh an bình ấm êm.
Bóng đêm lạnh lẽo, Hứa Thâm cảm giác thời tiết có chút rét lạnh, hắn nắm thật chặt quần áo, tầm mắt trống rỗng quét về phía Mai Phù bên người, ở trong bóng đêm sâu thẳm như vậy, Mai Phù vẫn chăm chỉ ở lại bên người hắn.
Hiện giờ, Hứa Thâm đã không còn sợ hãi, ngược lại trong lòng hắn có một loại cảm giác ấm áp đang lan tràn.
Chỉ cần không cho Mai Phù biết hắn có thể thấy được cô, thì bên người luôn có một cô bé như vậy làm bạn, tựa như cũng rất không tồi.