Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 139 - Chương 139. Cao Tộc…

Chương 139. Cao Tộc… Chương 139. Cao Tộc…

Hứa Thâm cũng không biết loại suy nghĩ này của mình có được tính là bệnh trạng hay không, nhưng hắn biết nội tâm của bản thân không thể lừa gạt chính mình.

Hắn hít một hơi thật sâu, khắc chế một chút cảm xúc khẩn trương vừa dâng lên trong lòng, sau đó hướng ánh mắt nhìn qua một vị trí nào đó trên cột đèn đường. Hắn nghe nói chung quanh khu phú hào này có người giám sát và theo dõi, bởi vậy ở trên đường hắn đã cố ý tránh đi.

Cũng may, đám người giám sát này cũng không được bố trí quá dày đặc, chỉ cần cố ý né tránh, vẫn có thể thoải mái vòng qua.

Hứa Thâm ngồi xổm trong bóng tối, đưa tay từ từ mở cái rương màu đen trong tay, một thiết bị hình trụ chậm rãi được đẩy lên, theo sau đó là loại cảm giác dừng hình đánh sâu vào, trong khoảnh khắc này, hết thảy mọi thứ quanh mình đều trở nên hư ảo.

Đây đúng là trang bị phá khư bên trong tòa lầu số 17.

Hứa Thâm dứt khoát phóng thích khư lực, bao trùm toàn thân, làm như vậy, hắn mới có thể trốn vào Khư giới.

Hắn đứng dậy đi thẳng về phía vách tường trước mặt, quả nhiên hiện giờ hắn có thể xuyên qua chúng.

Rất nhanh, Hứa Thâm đã đi tới bên trong hào trạch.

Quản gia, bảo mẫu đều ở trong phòng của mình nghỉ ngơi, hắn tìm được căn phòng của nam nữ chủ nhân, lại phát hiện đã trễ thế này, nhưng bọn họ còn chưa đi ngủ, ngược lại, đang tựa vào đầu giường nói một vài chuyện riêng tư, thỉnh thoảng nữ chủ nhân lại bị chồng mình chọc cho khanh khách bật cười.

Hứa Thâm nhìn thấy một màn ấm áp ngọt ngào như thế, lại từ từ nắm chặt hai tay.

Rất nhanh, hắn đã bước vào trong phòng phòng bọn họ, đứng ngay bên giường.

Lúc này, hắn cũng có thể nghe được âm thanh bọn họ nói chuyện với nhau một cách rõ ràng.

"Có phải rất buồn cười hay không? Anh lại kể cho em nghe một câu chuyện hơi kinh khủng một chút nhé?" Nam chủ nhân cười nói.

"Được được, anh mau nói xem." Nữ chủ nhân ôm con mèo xám, cười tủm tỉm nói.

"Xưa thật xưa trước kia, có một người đàn ông, dáng dấp thực anh tuấn, lại vô cùng tự luyến (tự yêu bản thân mình). Anh ta muốn vợ của mình phải công nhận vẻ đẹp ấy, vì thế đã hứa nguyện cùng thần linh, muốn thần linh làm cho tất cả những người xấu hơn mình biến mất." Nam chủ nhân cười cười: "Kết quả là khi bọn họ bước ra khỏi cửa, mới phát hiện trên con đường là một mảnh yên yên tĩnh tĩnh, không thấy một bóng người nào. Bọn họ đi hồi lâu, vẫn không thấy bất cứ người nào. Ngay khi bọn họ cho rằng nguyện vọng kia đã thành hiện thực, lại bỗng nhiên có một người đàn ông với tướng mạo thật bình thường xuất hiện trên con đường đi về phía bọn họ."

"Ủa? Hết rồi sao?" Nữ chủ nhân chờ được nghe phần tiếp theo, lại nhìn thấy vẻ mặt đầy ý cười của nam chủ nhân.

"Ừm."

"Vậy thì có gì mà khủng bố chứ? Xem ra nguyện vọng của bọn họ không được thực hiện rồi. Lại nói, thần linh làm sao có thể để ý tới nguyện vọng nhàm chán như vậy?" Nữ chủ nhân cười nói.

Nam chủ nhân cười ha hả nói: "Em phải tinh tế nghĩ lại xem, lúc anh ta hứa nguyện, chỉ nói thứ biến mất chính là ‘người’ nha. . ."

Nữ chủ nhân sửng sốt, lập tức hít một hơi thật sâu, trong lòng cảm nhận được một tia hàn ý nhè nhẹ.

"Chán ghét. Anh kể cho em nghe câu chuyện dọa người như vậy? Là muốn dọa em sao?" Nữ chủ nhân lập tức đánh lên người nam chủ nhân.

"Là chính em muốn nghe mà." Nam chủ nhân cười cười, nhân cơ hội này, vòng tay ôm lấy vợ mình.

Nữ chủ nhân hừ nhẹ một tiếng, giãy hai cái không thoát được, đành để mặc cho chồng mình ôm lấy: "Đừng tưởng rằng anh dỗ dành em như vậy thì em sẽ bỏ qua cho anh chuyện ban ngày. Em bị người ta đánh, vậy mà anh còn kéo em lại. Có phải anh vừa mắt con bé kia rồi?"

Nam chủ nhân kêu to oan uổng rồi thở dài nói: "Tại em không biết đó thôi. Con điếm thối kia thật sự là người nội thành. Trước khi dùng cơm chiều, anh có liên hệ với lão Trần bên kia. Đúng là trong đội ngũ hôm nay tới nhà chúng ta có một người họ Mặc, nghĩa là con điếm kia không gạt người."

Nữ chủ nhân nghe được chồng mình gọi cô bé kia như vậy, cơn tức giận trong lòng giận cũng vơi đi không ít, nhưng vẫn hừ nhẹ nói: "Thật sự có bối cảnh như vậy? Anh tỉ mỉ nói cho em nghe xem. Em cũng không phải người không nắm được thế cục, lúc ấy em đã nhìn ra trong chuyện này có chút vấn đề, bằng không lấy tính tình của em, bọn họ mơ tưởng dễ dàng rời đi hòa bình như vậy!"

Nam chủ nhân liên tục nói phải, sau đó khẽ thở dài: "Con bé kia họ Mặc. Mà họ Mặc lại là một cao tộc trong nội thành, đó là Mặc thị. Hơn phân nửa, con bé kia là người xuất thân từ cao tộc nọ. Hẳn là em cũng biết địa vị của cao tộc tại nội thành."

"Cao tộc. . ." Sắc mặt nữ chủ nhân thoáng thay đổi.

Cao tộc là đại gia tộc xí nghiệp trong nội thành, thậm chí có thể nói, về cơ bản, cả cái nội thành to lớn kia đều do những cao tộc và thế lực lớn điều khiển!

Hầu hết các thành viên trong cao tộc đều là tinh anh nhân tài, bọn họ thẩm thấu đến mỗi một tổ chức và ngành sản xuất bên trong nội thành, thế lực rắc rối phức tạp, trải rộng các nơi, hơn nữa trong tay bọn họ còn nắm giữ mảng quân sự và lực lượng mạnh mẽ. Kể cả thứ trật tự cứng nhắc, thẳng tắp một đường kia, tới trước mặt bọn họ cũng phải rẽ ngoặt.

Hứa Thâm ở một bên yên tĩnh lắng nghe, trong lòng khẽ động.

Lúc ban ngày, hắn đã nhìn ra dường như Mặc Tiểu Tiểu rất có lai lịch, nhưng không nghĩ tới bối cảnh sau lưng cô lại lớn đến vậy.

Khó trách sau khi cô để lộ thân phận, cặp vợ chồng kiêu ngạo ương ngạnh này lại nhịn xuống không tiếp tục làm ầm ĩ lên.

"Nói như vậy, chắc chắn chúng ta phải âm thầm chịu đựng chuyện lần này rồi." Khiếp sợ qua đi, sắc mặt nữ chủ nhân trở nên âm trầm, có cảm giác nghiến răng nghiến lợi nói.

Nam chủ nhân xoa xoa mặt, thở dài: "Không còn cách nào khác. Chúng ta đắc tội không nổi. Tuy con bé kia bị phân phối đến thành Để, phỏng chừng địa vị trong gia tộc cũng không cao đến đâu, nhưng chung quy lại, nó vẫn là người của gia tộc kia, tốt hơn hết là đừng trêu chọc sẽ ổn thỏa hơn."

Nữ chủ nhân có chút tức giận, nhưng vẫn kiềm chế được mà gật gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment