Rất nhanh sau đó, hắn đã phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy nam chủ nhân chuẩn bị xuống giường, đi gọi người tới, hắn lập tức cầm lên một cái bút từ bàn học bên cạnh, bao trùm khư lực, kéo nó vào trong Khư giới, sau đó nhét cái bút nọ vào trong đầu nam chủ nhân, và đơn giản thu hồi khư lực.
"A. . ." Nam chủ nhân ôm đầu, kêu thảm một tiếng, lập tức tử vong tại chỗ.
Ông ta bị một cây bút đâm thẳng vào đầu, cái chết còn nhanh hơn nữ chủ nhân.
"Dễ dàng hơn trảm khư nhiều lắm. . ." Hứa Thâm lẩm bẩm nói.
Hắn ra khỏi phòng, xoay người đi tới khu vực mà bảo mẫu và quản gia ở lại, lúc đi xuyên qua thư phòng, hắn còn thuận tay dùng khư lực bao trùm hai cây bút.
Lúc này, bảo mẫu và quản gia đều đang ngủ say.
Hứa Thâm nhẹ nhàng đặt một câu bút vào trong đầu bảo mẫu, rồi thu hồi khư lực.
Bảo mẫu giật mình bừng tỉnh, nhưng rất nhanh bà ta đã trừng mắt to, tắt thở rồi.
Hứa Thâm đi vào phòng quản gia, đặt cây bút vào ngực ông ta, rất nhanh, thân thể quản gia này run rẩy một chút, còn chưa kịp mở mắt ra, chỉ vội vàng đưa tay ôm ngực, đã không còn hô hấp nữa.
Cả quá trình, Hứa Thâm có cảm giác như bản thân đang lửng thững đi dạo trong sân vắng, dễ dàng vượt qua những gì hắn tưởng tượng.
Phải biết rằng trước khi đến nơi này, trong đầu hắn đã tưởng tượng ra rất nhiều trường hợp khác nhau, kể cả trước khi vào cửa, hắn vẫn còn có chút do dự. Nhưng hiện giờ, khi hết thảy đều trần ai lạc định (chuyện đã xong rồi), hắn mới phát hiện ra lấy năng lực của trảm khư giả, muốn săn giết người thường, đúng là một chuyện cực kỳ dễ dàng, thoải mái.
Thoải mái đến mức hắn còn không có cảm giác bản thân vừa giết người.
Hứa Thâm nhìn nhìn gian phòng, ngọn đèn thông suốt, hắn vừa trông thấy một cái thùng màu đen ở trong phòng nam nữ chủ nhân, căn cứ theo cấu tạo bên ngoài, nó hẳn là một cái tủ sắt, nhưng Hứa Thâm không thể nhìn thấy thứ bên trong.
Hắn chạm thử bàn tay vào, cũng gặp phải trở ngại.
Một tầng bên ngoài tủ sắt là vật chất bình thường, nhưng bên trong có tầng màu đen, dường như là cấu trúc Khư Thạch.
"Khẳng định là bên trong có chứa một khoản kếch xù. . ." Đôi mắt Hứa Thâm chớp động, hắn nghĩ đến giá trị khu hào trạch mà Chu Dã từng nói tới. Bọn họ có thể mua hào trạch như vậy, nhất định là trong nhà có rất nhiều tiền mặt.
Hắn dùng sức gõ hai cái, lại phát hiện tủ sắt này cực kỳ rắn chắc, nếu hắn đi tới khuân nó đi, sẽ gây nên động tĩnh quá lớn, dễ dàng để lại manh mối.
"Đáng tiếc, sớm biết như vậy, lẽ ra nên mang theo công cụ chuyên môn phá thùng." Hứa Thâm thầm tiếc nuối.
Hắn đi tìm kiếm ở một vài nơi khác, nhìn thấy không ít trang sức, còn có tiền lẻ, tổng cộng cũng tìm được hơn bốn vạn.
Hứa Thâm cạy tất cả kim cương trên những món trang sức kia, chỉ mang đi kim cương còn trang sức để lại. Những món trang sức này có nhãn hiệu của nó. Hứa Thâm còn nhớ, trong một lần cả đội bọn họ cùng ăn cơm, hắn từng nghe Tô Sương đề cập tới loại chuyện này, có vài món trang sức đều được hiệp hội Chưng Khí đánh số, đại biểu cho chúng nó là hàng độc nhất vô nhị.
Nếu hắn cầm những món này đi bán lấy tiền mặt, chắc chắn sẽ bại lộ.
Hứa Thâm cướp đoạt qua loa một hồi, mới rời khỏi nơi này, đi tới bóng râm bên ngoài, đóng trang bị phá khư, đồng thời cũng thu liễm khư lực trong cơ thể.
Hắn tránh khỏi những ánh mắt theo dõi, đi bộ chừng mười phút, sau đó gọi một chiếc xe ngay giao lộ náo nhiệt nào đó, và rời khỏi nơi này.
. . .
. . .
Hứa Thâm trở lại cục Khư Bí, cất tiền và kim cương vừa cướp đoạt được vào bên trong một cái hòm đặt xuống gầm giường, sau đó tiếp tục huấn luyện theo lẽ thường.
Ở thời điểm hiện tại, hắn có đặt mua một vài tờ báo xuất bản trong khu thành thị, mỗi ngày đều dành thời gian đọc tin tức.
Đây là phụ đạo viên dạy hắn biết chữ đưa ra đề nghị, lúc trước Hứa Thâm còn chưa kịp thực hành, hiện giờ lại vừa lúc.
"Hào trạch Gia Phổ Lâm xảy ra thảm án diệt môn. . ."
Rất nhanh, Hứa Thâm đã nhìn thấy một tin tức khiến mí mắt hắn hơi hơi nhảy lên.
Hắn vừa ăn bữa sáng với bánh mì và uống sữa, vừa tùy ý lật xem.
Trên tin tức nọ có gắn ảnh chụp đen trắng do cameras quay chụp lại, Hứa Thâm nhìn nhìn một hồi, mới phát hiện hiện trường giống hệt những gì hắn để lại trước lúc rời đi, chỉ có thêm một vài nhân viên phá án của sở Tuần Tra thôi.
Hứa Thâm đọc phần miêu tả và phán đoán về vụ án này, trước mắt, vụ án được định nghĩa là dạng mưu sát trong mật thất, trước mắt, vẫn chưa biết được thủ pháp phạm tội, và phỏng đoán mục đích giết người, hết thảy đều phải chờ pháp y giải phẫu xong, mới có thể tiến thêm một bước đưa ra phán đoán.
Có công ty thám tử căn cứ theo manh mối từ hiện trường, bắt đầu liệt kê ra đủ loại phỏng đoán, bao gồm cả thủ pháp phạm tội, thậm chí bọn họ còn đệ đơn xin được tổ chức nhân thử bắt tay vào điều tra vụ án này, nhưng không được sở Tuần Tra đáp lại.
Vụ án này tương đối oanh động ở khu thành thị, dù sao nó cũng là thảm án xảy ra ở khu phú hào, còn là thảm án diệt môn.
Rất nhiều người cảm thấy kích thích, lại cảm thấy hưng phấn khác thường, khiến mức độ chú ý của công chúng tới vụ án này cực kỳ cao.
"Cái gì mà suy ra tình huống người quen gây án, còn chà lau vân tay? Nói nghe có vẻ đạo lý rõ ràng, nhưng trên thực tế toàn là phỏng đoán vô căn cứ!"
Trong sở Tuần Tra thuộc khu thành thị, đội trưởng Vệ Phong của đội hình cảnh phụ trách điều tra vụ án này, hung hăng ném chồng thư thỉnh cầu trên tay “Ba” một tiếng, xuống bàn, đều là thư thỉnh cầu của một vài công ty thám tử gửi tới, muốn nhúng tay vào vụ án này, hi vọng có thể mượn dùng thành tích phá giải vụ này để ‘chiến một trận thành danh’.
"Đội trưởng, tôi cảm thấy mấy thám tử này nói cũng có chút đạo lý, không tìm thấy bất cứ dấu vết tranh đấu nào trong nhà, xác suất người quen gây án là rất cao." Một đội viên nghi hoặc nói, không biết vì sao đội trưởng nhà mình bài xích đám công ty thám tử bên ngoài như thế.
"Vậy sao?" Vệ Phong cười nhạo.