Một đội viên lão luyện bên cạnh khẽ lắc đầu, nói: "Vừa rồi đã có kết quả giải phẫu của pháp y, bọn họ đều chết vì dị vật phá hủy khí quan quan trọng trong cơ thể. Trong nhà nọ có thuê hai người hầu, thì một người có bút trong đầu, một người có bút trong tim, nhưng cậu xem, hình ảnh cô bảo mẫu này đi, da đầu cô ta không có bất cứ vết thương nào, làm sao cái bút kia có thể chui vào đầu?"
"Chuyện này. . ." Đội viên trẻ tuổi trợn mắt há hốc mồm, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
"Chẳng lẽ… đây là sự kiện siêu nhiên?"
Vệ Phong hừ lạnh, còn phải nói thẳng ra sao?
Khẳng định lại là đám người kia làm.
"Trong bụng nữ chủ nhân nhà này có một con mèo, nó đã cào nát dạ dày của bà ta, đại tràng cũng bị xé rách, dẫn tới hít thở không thông mà chết. . ." Một đội viên lão luyện khác lộ ra sắc mặt phức tạp: "Khẳng định là bọn họ đã trêu chọc vào người không nên trêu chọc, chết rất thảm."
"Loại chuyện này, nên giao cho sở Thủ Vệ Thành Bang giải quyết đi. Bọn họ chuyên môn phụ trách loại vụ án này." Vệ Phong hừ lạnh, lười tiếp tục lãng phí thời gian trên vụ án này.
Lại nói, lấy thủ đoạn điều tra của bọn họ, căn bản không thể phá giải, cũng không tìm ra hung thủ.
Hơn nữa, lấy kinh nghiệm của gã, mặc dù hung thủ gây ra loại chuyện này bị tìm được, cuối cùng cũng không có ý nghĩa gì.
. . .
. . .
Khu hào trạch Gia Phổ Lâm.
Nơi này đã bị sở Tuần Tra canh gác, giăng tuyến phong tỏa, người không phận sự miễn vào.
Lúc này, một chiếc xe thuộc phiên bản mở rộng chạy đến, từ trong xe có hai bóng dáng mặc khôi giáp màu bạc bước ra.
Đám nhân viên sở Tuần Tra chung quanh nhìn thấy bọn họ, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Là người của sở Thủ Vệ Thành Bang!
Hai người trước mắt, đúng là người thuộc ngành nghề thần thánh kia, tồn tại có địa vị cao hơn sở Tuần Tra.
Nói một cách đơn giản, những vụ án sở Tuần Tra có thể giải quyết, sở Thủ Vệ Thành Bang cũng có thể giải quyết, những vụ án sở Tuần Tra không thể giải quyết, sở Thủ Vệ Thành Bang lại có thể giải quyết.
Chỉ cần là chuyện xúc phạm đến an nguy của thành Để, đều rơi vào phạm vi giải quyết của sở Thủ Vệ Thành Bang.
Lúc này, hai người mặc khôi giáp đã đi tới phía trước hào trạch, ánh mặt trời phản chiếu lên khôi giáp màu bạc, rạng rỡ sinh ánh hào quang, bên trên chảy xuôi một loại thuần túy quang mang mà thần thánh.
Hai người xuyên qua đường cảnh giới, được người của sở Tuần Tra đi cùng, tới bên trong hào trạch.
Bọn họ đi một vòng chung quanh, mới dừng lại trong một khu vực có bóng râm bên ngoài hào trạch.
"Nơi này có dấu vết khởi động trang bị phá khư." Một người trong đó nắm trên tay một loại dụng cụ dạng đồng hồ quả quýt, đưa mắt nhìn về phía trước, rồi lạnh lùng nói: "Dấu vết rõ ràng như vậy, thủ pháp thực non nớt."
"Nhưng căn cứ theo kết quả giải phẫu từ pháp y sở Tuần Tra bên kia, thủ pháp giết người lại rất lão luyện." Người còn lại trầm thấp nói.
"Ý của anh là. . . không chỉ một người gây án?"
. . .
. . .
Ngày kế, trong văn phòng cục trưởng thuộc cục Khư Bí Hắc Quang.
"Chuyện gì đã làm kinh động tới sở Thủ Vệ Thành Bang các cậu vậy?" Liễu Tích Xuyên đang pha trà trong văn phòng, sau khi lá trà đã ngâm nở mới rót vào hai cái ly được đặt phía trước hai vị thẩm phán thủ vệ mặc khôi giáp màu bạc đang ngồi trước mặt mình, sau đó cười tủm tỉm nói.
"Cục trưởng khách khí rồi.” Một người trong đó nói, chất giọng thoáng hiện một chút cứng nhắc, máy móc nói: "Gần đây trong khu thành thị đã xảy ra thảm án diệt môn, là trảm khư giả làm."
"Vậy sao? Ai chà, chuyện này thật sự khiến người ta thương tiếc." Liễu Tích Xuyên lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
"Căn cứ theo kết quả điều tra của chúng tôi, rất có khả năng đây là án báo thù!" Một người trong đó nhíu mày nói: "Mà khi chúng ta lật xem bản ghi chép bên trong hộ gia đình kia, có phát hiện trong ba tháng gần đây, bọn họ chỉ tiếp xúc với trảm khư giả thuộc hai nơi, trường hợp đầu tiên, tất cả bọn họ đều không rõ tung tích, tựa như đã xảy ra chuyện, trường hợp thứ hai chính là đội 17 của cục Khư Bí các ông."
Liễu Tích Xuyên gật gật đầu, hỏi: "Trên hiện trường có tra được chứng cớ gì không?"
"Không."
"Thủ pháp gây án của hung thủ cực kỳ thuần thục, đối phương lợi dụng đặc tính của khư lực để giết người, đã nhét cái bút và con mèo vào trong cơ thể người thường, sau đó hút khư lực ra làm chết nạn nhân, không để lại bất cứ dấu vết gì, nhưng tại hiện trường có dấu vết khởi động trang bị phá khư."
Liễu Tích Xuyên khẽ gật đầu, nói: "Cho nên các cậu hoài nghi là người của cục Khư Bí chúng tôi làm?"
"Căn cứ theo những đối tượng mà gia đình nạn nhân từng tiếp xúc qua trước khi chết, đội 17 trong cục các ông là đối tượng hiềm nghi trọng điểm." Vị trung niên thẩm phán thủ vệ kia nghiêm túc nói: "Tuy nhà này bị diệt môn, ngay cả bảo mẫu cũng không thoát nạn, nhưng khi chúng tôi điều tra có vị hàng xóm bên cạnh nói, ông ấy nghe được âm thanh khắc khẩu phát ra từ nhà nạn nhân ngay trước hôm bọn họ gặp chuyện."
"Mà ngày hôm đó, chính là thời điểm đội 17 cục các ông đi đến nơi đó chấp hành nhiệm vụ."
Liễu Tích Xuyên cân nhắc một chút rồi nói: "Cho nên cậu đang hoài nghi, là đội viên của chúng tôi nổi lên xung đột với bọn họ, sau đó ghi hận trong lòng, quay trở lại diệt môn?"
"Có khả năng rất lớn!"
"Vậy các cậu có chứng cớ không?" Liễu Tích Xuyên nghi hoặc.
Trung niên thẩm phán thủ vệ hơi khựng lại, sắc mặt thay đổi, nói: "Cục trưởng, chẳng lẽ ông muốn bao che cho bọn họ? Chúng ta đều tồn tại với một mục đích là bảo vệ thành Để, hi vọng ông có thể hiểu được ý nghĩa của những hành động chúng tôi đang làm!"
Liễu Tích Xuyên khẽ lắc đầu: "Đương nhiên là tôi sẽ không bảo che cho bọn họ. Lại nói, kể cả người phạm tội là tôi, các cậu cũng có thể bắt cả tôi đi, nhưng điểm mấu chốt chính là… Khi các cậu muốn bắt người nhất định phải đưa ra chứng cớ, nguyên tắc không phải là vậy hay sao? Lỡ như các cậu bắt lầm người tốt, khiến cho kẻ xấu nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, chẳng phải đã thành đồng lõa của kẻ xấu rồi?"
"Ông… rõ ràng đang bao che. . ." Một vị thẩm phán thủ vệ tương đối trẻ tuổi bên cạnh không khỏi cả giận nói.