Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 144 - Chương 144. Dễ Tàn Như Một Bông Hoa…

Chương 144. Dễ Tàn Như Một Bông Hoa… Chương 144. Dễ Tàn Như Một Bông Hoa…

Ngày kế, trong một văn phòng nào đó thuộc Sở Thủ Vệ Thành Bang.

"Cái gì? Đã kết án rồi? Là thứ bẩn thỉu gì đó gây nên?"

Bảy tám người đang có mặt trong văn phòng, vừa nghe được lời nói của trung niên thẩm phán thủ vệ trước mặt, tất cả đều kinh hoảng, bọn họ đều là thân thích của người chết trong vụ án này, nói đơn giản hơn, một đám chính là dì nhỏ, cậu, chị gái, anh rể vân vân...

"Có lầm hay không? Bọn họ chết thảm như vậy, thế mà các người lại đơn giản kết án kiểu này? Mới điều tra được hai ngày thôi mà!"

"Đúng vậy, các người có điều tra cẩn thận hay không? Có xứng đáng với bộ khôi giáp màu bạc trên người mình hay không? !"

"Nghe nói, khi thi thể bị những thứ bẩn thỉu gì đó kia giết chết, đều sẽ rách nát, tung toé, nhưng thi thể của bọn họ đều rất hoàn chỉnh, khẳng định là bị những người đó giết rồi."

Cả đám người tranh nhau nói, kích động vô cùng.

Trung niên thẩm phán thủ vệ yên lặng buông hồ sơ xuống, nói: "Các vị thân thuộc, tôi biết các vị rất khó chịu, nhưng xin các vị cứ bình tĩnh trước đã. Đây chỉ là tạm thời kết án, bản án vẫn có rất nhiều điểm đáng ngờ. Bởi vậy về sau, chúng tôi vẫn còn tiếp tục theo đuổi đến cùng chuyện này." Trung niên thẩm phán thủ vệ nói: "Tạm thời kết án chỉ vì muốn để người chết được hạ táng ngủ yên trước, về sau khi bản án có tiến triển mới, chúng tôi sẽ gửi bưu kiện cho các vị. Còn bây giờ, mời các vị trở về đi."

"Không tìm được hung thủ, làm sao có thể ngủ yên?" Có người kích động nói.

"Đúng vậy đúng vậy. . ."

Trung niên thẩm phán thủ vệ vẫn giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc, yên lặng lắng nghe bọn họ lên án và tức giận trách mắng.

Kỳ thực, ngay khi phía bọn họ xác định tính chất cho vụ án, gã đã lường trước một màn này sẽ xảy ra, và gã cũng quá quen với chuyện như vậy rồi.

Không phải tất cả các con đường đều có chung một điểm kết thúc, cũng không phải tất cả án kiện, đều phải nhận được kết quả.

"Bởi vì hai vợ chồng bọn họ dưới gối không con, cho nên phần di sản thuộc sở hữu của hai người này. . ." Trung niên thẩm phán thủ vệ tiếp tục tuyên bố kết quả, ngay lúc ấy, âm thanh khóc lóc và tiềng ồn ào trong phòng lập tức lắng dịu xuống dưới.

Tựa như tất cả âm thanh vừa bị ấn nút tắt tiếng, chúng biến mất cực kỳ đột ngột, khiến cho trong nháy mắt, người ta lại có một loại cảm giác trống rỗng...

Tựa như hết thảy những chuyện vừa rồi, đều không có thực!

. . .

. . .

Trong lăng mộ Khư Sĩ.

Từng hàng mộ bia chi chít, kéo dài tới tận triền núi phương xa, mùi hương hoa của lễ truy điệu mơ màng bay trong không khí.

Hứa Thâm đưa mắt nhìn mộ bia phía trước, ảnh chụp bên trên đúng là ảnh trên chứng minh nhân dân của Chu Dã, khóe mắt đối phương còn mang theo nụ cười, thoạt nhìn vừa chính trực vừa cởi mở.

Hứa Thâm có chút hoảng hốt. Hắn vẫn còn nhớ mang máng lần đầu tiên mình tới nơi này, đúng là lần Hà Minh mất đi, Chu Dã đã dặn dò bọn họ, về sau cần phải tới thăm những đồng đội đã ngã xuống này.

Bởi vì phần lớn thân nhân của bọn họ đều đã chết đi, tất cả đều chỉ lẻ loi một mình, lẳng lặng nằm đó.

Ai có thể ngờ được, chỉ đảo mắt một cái, người từng chân thành nhắn nhủ những điều ấy, lại được mai táng tại chính nơi đây?

Chỉ trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, Hứa Thâm đã trải qua mấy lần sinh ly tử biệt. Hết thảy những chuyện này đều khiến hắn cảm nhận được sự yếu ớt của sinh mệnh, tựa như cảm giác khi hắn xóa sổ người một nhà kia…

Hết thảy đám người bọn họ đều … dễ tàn như một bông hoa.

Không một ai ngoại lệ, bởi vì ở trước mặt những con khư mạnh mẽ kia, đám trảm khư giả bọn họ cũng chỉ nhỏ bé và yếu ớt như thế thôi.

"Điểm cuối cùng mà chúng ta trở về chính là nơi này sao. . ." Hứa Thâm nhẹ giọng nỉ non.

Hắn đưa mắt nhìn vô số mộ bia phía trước. Tới cuối cùng, hết thảy những gì bọn họ phấn đấu, cố gắng cả đời, đều chỉ là một chốn mai táng như thế thôi sao?

Mặc Tiểu Tiểu nghe được lới Hứa Thâm nỉ non, ngẩng đầu nói: "Gần như là vậy đấy. Không cần biết người ta có tiền hay không, quyền thế tới mức nào, bề ngoài đẹp hay xấu, tới cuối cùng đều sẽ hư thối như vậy. . . Cho nên làm người ấy mà, đừng kiêng kỵ thái quá, muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn sống như thế nào thì sống như thế đó. Dù sao, tình huống hỏng bét nhất, cũng chỉ đơn giản là chết mà thôi."

Lời này đánh thẳng vào đáy lòng Hứa Thâm, hắn cảm giác nội tâm của mình vừa chấn động một chút.

Bởi vì, từ trước đến nay, hắn vẫn luôn sống quá mức cẩn thận e dè.

Lần săn giết tối hôm đó, chỉ xem như một lần hành động cực kỳ lớn mật trong lúc tâm trạng hắn bị kích động mà thôi.

Từ đầu đến cuối, hắn vẫn duy trì tính cách nhún nhường vốn có của vụ dân.

Nhưng hiện giờ sau khi đôi mắt đã mở, hắn bỗng phát hiện thế đạo này vốn không phải cứ dựa vào nhún nhường, là có thể cầu được bình an.

Dẫu có nhún nhường thêm nữa, cũng phải trảm khư, phải chấp hành nhiệm vụ.

Dẫu có nhún nhường thêm nữa, cũng sẽ bị người ta nhục mạ, xem thường.

Khiêm tốn và yếu đuối, thường thường chỉ cách nhau một sợi chỉ.

Nhưng sự khác biệt giữa hai khái niệm này, lại là mạnh yếu.

Cường giả nhún nhường được gọi là khiêm tốn, mà kẻ yếu nhún nhường, lại chính là yếu đuối!

"Ô ô. . . Ba ba… Vì sao ba ba không để ý tới con?" Lúc này, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng khóc non nớt.

Tô Sương đang ôm con gái của Chu Dã, sắc mặt ảm đạm. Cô bé giãy thoát khỏi vòng tay cô, lao tới, vuốt ve mộ bia, luôn miệng kêu lên: "Ba ba, ba ba. . ."

Mặc Tiểu Tiểu thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, dỗ dành: "Ba ba của em không ở trong này, em phải ngoan ngoãn một chút, chắc chắn là ba ba của em không thích nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc của em đâu."

Cô bé mở to đôi mắt ngập nước: "Vậy ba ba của em đang ở đâu?"

“Ba ba đang chờ trên đường em trưởng thành."

. . .

. . .

Sau khi đám người Hứa Thâm đưa con gái của Chu Dã trở về, vốn dĩ bọn họ tính toán đi tới giáo hội Hắc Quang. Dựa theo ý kiến của Chu Dã về chuyện này, dường như gã đã sớm chuẩn bị đường rút lui cho con gái mình tại giáo hội Hắc Quang rồi.

Chờ sau khi gã chết, tôn giáo sẽ giúp gã nuôi dạy con gái.

Nhưng trước khi cả đám xuất phát, Tô Sương lại ngăn cản hai người Hứa Thâm.

Bình Luận (0)
Comment