Hứa Thâm nghe được nhắc nhở của cô, khẽ gật đầu nói: "Khi trảm khư tôi sẽ không như vậy."
"Vậy là tốt rồi."
Mục Tuyết gật đầu, nói: "Tôi nói với cậu quy củ của biên đội số hai, không giống những đội khác, mỗi tuần chúng ta đều phải tiến hành một lần tập huấn và đối chiến, nhằm cam đoan các cậu luôn giữ được trạng thái cảnh giác khi chiến đấu. Nếu thất bại trong lúc đối chiến, cần phải trả cho người thắng 5000 Lô Tạp tệ. Nói cách khác, nếu cậu cứ thất bại, thì năm vạn tiền lương hàng tháng của cậu, sẽ giảm bớt hai vạn. Nếu vậy, tiền lương tiêu chuẩn cũng tương đương với thê đội thứ hai rồi. Dù sao tôi đã nói ngay từ đầu, đội chúng ta không nuôi kẻ yếu."
Hứa Thâm ngẩn người, không nghĩ tới thê đội thứ nhất lại khắc nghiệt như vậy.
Nhưng ngày thường hắn đều tự mình huấn luyện, thật ra cũng không bài xích loại huấn luyện và đối chiến kiểu này. Trên thực tế, hắn còn đang lo bài huấn luyện hàng ngày của mình quá mức nhàm chán, không tìm thấy đối thủ để bồi luyện đây.
Về phần đối chiến. . .
Hắn đưa mắt nhìn Cố Thu Phong bên cạnh, giống như đang nhìn 5000 Lô Tạp tệ di động vậy.
Cố Thu Phong bắt gặp ánh mắt đầy hàm ý của Hứa Thâm, lập tức giận tím mặt.
Này, ánh mắt của cậu có ý tứ gì hả? !
Hay ho quá nhỉ, vừa tới đã học được cách bắt nạt người khác rồi? !
"Đừng tưởng rằng tôi bại bởi cậu thì về sau cậu có thể thắng được tiền từ chỗ tôi!" Cố Thu Phong nghiến răng nghiến lợi: "Hôm nay là tôi sơ suất, nhưng lần sau sẽ không cho cậu lợi dụng đâu!"
Mục Tuyết lạnh nhạt nói: "Đối chiến sẽ do tôi phân phối, không phải do các cậu tự mình lựa chọn. Đương nhiên các cậu cũng có quyền tự mình chọn lựa, chỉ cần song phương đồng ý là được. . . Được rồi, đây chính là quy củ cơ bản trong đội. Tóm lại kể cả khi không có nhiệm vụ cần phải chấp hành, cũng không nhàn nhã thoải mái đâu, cho nên cậu cần phải chuẩn bị sẵn tâm lý."
"Ừm." Hứa Thâm gật đầu.
"Thê đội thứ nhất chúng ta không giống những đội khác, ngoại trừ chấp hành nhiệm vụ, chúng ta còn có địa bàn do chính mình giám hộ." Mục Tuyết lại nói với Hứa Thâm: "Ai cũng có khu phố do mình quản lý, nếu trong khu phố xuất hiện khư, ngoại trừ cấp C, tất cả cấp D và cấp E, đều cần cậu tự đi giải quyết xử lý!"
"Vai trò của cậu cũng tương đương với nhân viên trị an trong khu vực. Đương nhiên, cậu cũng sẽ nhận được một chút tỉ lệ tiền thuế tương ứng với khu vực mà cậu quản lý. Khu vực do cậu quản lý càng an toàn, thu nhập từ thuế càng nhiều, cậu cũng có thể được chia càng nhiều tiền. Đây là phúc lợi chỉ thê đội thứ nhất mới có, đương nhiên, cũng sẽ mệt mỏi hơn bình thường một chút."
Hứa Thâm kinh ngạc, hỏi: "Vậy bình thường có thể được chia bao nhiêu tiền thuế?"
"Từng tháng thêm vào ít nhất là năm vạn. Nếu trị an tốt, được mười vạn cũng không thành vấn đề."
Hứa Thâm nghẹn họng nhìn trân trối. Nói như vậy, nếu cộng thêm của tiền lương, cùng với khen thưởng khi chấp hành nhiệm vụ, trong vòng một tháng, bọn họ có thể dễ dàng bỏ vào túi hơn mười vạn rồi?
“Tốt xấu gì chúng ta cũng thuộc thê đội thứ nhất, chiến lực đứng đầu cục Khư Bí, nếu có thể đột phá đến hình thái thứ hai, còn trở thành đại nhân vật chân chính nữa đó." La Hoa nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ của Hứa Thâm, khẽ cười nói: "Nếu đem so sánh chút tiền ấy với tiền do những hào phú kia kiếm được, kỳ thật cũng chẳng đáng bao nhiêu."
Hứa Thâm ngẩn ra, hắn lại nghĩ đến khu hào trạch ba trăm vạn kia. . .
Với thu nhập hiện tại của hắn, cũng phải gom gáp hơn hai năm, mới có thể phấn đấu được.
Nhưng. . .
Là nhân viên trảm khư, còn thuộc biên chế thê đội thứ nhất, luôn chiến đấu tại tuyến đầu như bọn họ, ai có thể cam đoan hai năm sau mình vẫn còn sống? !
Hứa Thâm nghĩ vậy chút, tâm tình vốn đang hưng phấn xao động lập tức chìm xuống, khôi phục lại sự bình tĩnh.
"Đội chúng ta chỉ chấp hành nhiệm vụ khư cấp C, cho nên cậu cần phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Khư cấp C khác biệt rất lớn với khư cấp D, chúng nó giả dối đa đoan, có vài loại giỏi về ngụy trang, vẻ bề ngoài không khác gì nhân loại. Chờ tới nhiệm vụ lần sau, cậu có thể thoải mái trải nghiệm rồi." Mục Tuyết nói.
Trong đầu Hứa Thâm hiện ra rất nhiều gương mặt, hắn khẽ gật đầu.
Cô ấy nói rất đúng.
"Nơi này là khu vực tụ hội bình thường. Chúng ta đều có phòng ở tại khu vực bản thân mình tọa trấn, trong cục cũng sẽ phân phối cho cậu một căn nhà, giá trị đại khái chừng 100 ngàn, dù sao địa điểm cũng không được tốt như khu thành thị. Nếu bản thân cậu quá mức để ý nơi đẹp đẽ sang trọng, ghét bỏ chốn hẻo lánh kia, có thể thêm tiền đổi một nơi khác lớn hơn." Mục Tuyết nói.
"Tôi hiểu."
Hắn vừa vào đội, đã được bên trên cấp miễn phí một căn nhà trị giá mười vạn, không thể không nói, đúng là đãi ngộ của thê đội thứ nhất hơn xa các đội khác.
"La Hoa, dẫn cậu ấy qua quảng trường lão Từ vẫn trấn thủ đi. Sau này, Tiểu Hứa sẽ phụ trách nơi đó. Nhớ kỹ, nếu sự kiện khư thú bùng nổ, cậu phải xử lý, nếu bỏ mặc, khiến sự kiện này gây nên ảnh hưởng quá mức to lớn, để sở Tuần Tra bên kia khiếu nại vào trong cục, chắc chắn cậu sẽ bị xử phạt, còn trừ công lao để đền bù thiệt hại." Mục Tuyết nghiêm túc nói.
"Tôi hiểu." Hứa Thâm gật đầu, vừa bước vào thê đội thứ nhất, hắn đã có chút cảm giác một mình tọa trấn một phương rồi.
"Giải tán."
Mục Tuyết phất tay, dẫn đầu xoay người rời đi, giày cao gót đạp xuống nền đất, chỉ để lại đằng sau bóng dáng cao gầy thướt tha.
Ba Diệp và Cố Thu Phong cũng đi rồi, La Hoa nói với Hứa Thâm: "Đi thôi, để tôi lái xe đưa cậu tới khu phố mà trước kia đội phó từng trấn thủ. Đoạn đường kia không tồi, khi đội phó trấn thủ nơi này, anh ấy quản lý rất khá, cậu qua tiếp nhận cũng thoải mái hơn."
"Được."
. . .
. . .
Trong Sở Thủ Vệ Thành Bang.
Bỗng nhiên văn phòng của trung niên thẩm phán thủ vệ bị đá văng, một bóng dáng đi đến.
“Hả?" Trung niên thẩm phán thủ vệ đang pha trà, ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt hơi trầm xuống, vừa muốn mở miệng khiển trách, chợt sắc mặt lập tức thay đổi, gã vội vàng đứng dậy, nói: "Xin hỏi ngài là?
"Ông chính là người phụ trách vụ án Gia Phổ Lâm?" Người vừa vào cửa đeo một tấm mặt nạ chú hề, phát ra âm thanh khàn khàn nói.