Trong lòng trung niên thẩm phán thủ vệ thoáng run rẩy một cái, nhưng vẫn phản ứng rất nhanh: "Đúng vậy, vụ án này vẫn còn nằm trong diện cần phải điều tra thêm, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra hung phạm. . ."
"Không cần, ông cứ nói cho tôi biết, có bao nhiêu người hiềm nghi, sau đó giao tư liệu và địa chỉ của bọn họ cho tôi." Người đeo mặt nạ chú hề nói.
Trung niên thẩm phán thủ vệ giật mình, thật cẩn thận nói: "Tất cả những nội dung đó đều là tin tức cần phải giữ bí mật. . . Xin hỏi ngài là?"
"Hì hì, ông cứ đoán thử xem?" Bỗng nhiên người đeo mặt nạ chú hề phát ra một tiếng cười bén nhọn, đầy quái dị, nhưng rất nhanh, lại biến thành âm thanh khàn khàn lúc trước: "Tôi lặp lại lần nữa, giao tất cả tư liệu của người hiềm nghi cho tôi."
"Nhưng mà. . ."
Vài phút sau, người đeo mặt nạ chú hề rời khỏi văn phòng.
Mà bên trong văn phòng chỉ còn lại một mảnh đống hỗn độn, miệng trung niên thẩm phán thủ vệ phun máu tươi, cả người yếu ớt tựa vào vách tường, trong mắt hiện ra đầy sợ hãi: "Những kẻ điên trong nội thành này. . ."
Một chiếc xe vũ trang màu đen đang chạy vào khu phố Nham La.
Nơi này nằm trong vòng tròn thương nghiệp của khu Hắc Quang. Phạm vi chừng ba km xung quanh, có ba câu lạc bộ dưới quyền hiệp hội Chưng Khí, hai tòa giáo đường của giáo hội Hắc Quang, cùng với một phân sở của sở Thủ Vệ Thành Bang.
Mọi mặt cả về trị an, chữa bệnh, chi dùng… ở nơi này đều tiếp cận tiêu chuẩn của khu thành thị.
Tại nơi đây, cũng có thể tùy ý thấy được người thường đã mở mắt. Bọn họ bắt chước theo khuôn mẫu thành công của những đại nhân vật trong nội thành kia, học những người ấy cách kinh doanh, phương thức giao thiệp, sử dụng vụ dân, qua đó đã lấy được thành tựu không nhỏ.
Dây xích Đạo Manh được triển khai chạy dọc theo các con đường chung quanh, có thể nhìn thấy một vài vụ dân đang dọn dẹp rác rưởi trên con đường.
Chiếc xe kia ngừng lại, nhóm vụ dân nghe được tiếng vù vù của động cơ ô tô, lập tức có phản ứng. Theo những gì bọn họ được huấn luyện, loại âm thanh này có ý nghĩa là "Đại nhân vật" và "Nguy hiểm" .
Trong tình huống này, hai loại tín hiệu cảnh báo ấy cũng tương đương với ý nghĩa không được lại gần.
"Nơi này chính là khu phố Nham La, cũng là nơi do cậu phụ trách, bao gồm phạm vi ba km xung quanh. Tại khu Hắc Quang, nơi này được coi như địa phương khá náo nhiệt." Trong xe, La Hoa khẽ cười nói với Hứa Thâm.
Dọc theo đường đi, Hứa Thâm vẫn một mực đánh giá khung cảnh ngoài cửa sổ, tuy nơi đây không được phồn hoa sạch sẽ bằng khu thành thị, nhưng đúng là náo nhiệt hơn vùng ngoại thành, trong không khí cũng không có vị gì lạ.
"Nơi này chính là khu vực lão Từ xử lý công việc lúc trước, hiện tại đều giao cho cậu."
Ở trước mắt hai người là một tòa lầu nhỏ, vách tường gạch đỏ bên ngoài có chút cổ xưa, La Hoa đưa Hứa Thâm tiến vào, bên trong rộng chừng ba mét, có một tủ quầy, đằng sau tủ quầy nọ là một cô gái với mái tóc tán loạn đang nằm úp sấp.
La Hoa gõ gõ cái bàn.
Cô gái giật mình bừng tỉnh từ trong giấc ngủ, ngẩng đầu nhìn đến, lập tức nhận ra La Hoa, lại cuống quít đứng lên: "La, la đại nhân. . ."
"Lão Từ đi rồi, vị này chính là Hứa Thâm mới tới, cậu ấy sẽ quản lý phố Nham La." La Hoa lạnh nhạt nói.
Cô gái nhìn về phía Hứa Thâm, phát hiện hắn càng trẻ hơn La Hoa, vẻ ngoài chưa tới hai mươi, nhanh nhảu nói: "Chào Hứa đại nhân!"
Hứa Thâm vội vàng xua tay: "Đừng khách khí."
Hắn có chút không thích ứng khi nghe người cung kính với mình như thế.
La Hoa cười cười với Hứa Thâm, nói: "Tôi đi đây, có chuyện gì cứ hỏi cô ấy là được, nếu có chuyện không thể giải quyết, cũng có thể tới tìm tôi."
"Cám ơn anh." Hứa Thâm gật đầu, tiễn gã ra tới cửa, nhìn đối phương lên xe, sau đó mới thu hồi ánh mắt, xoay người trở lại tòa lầu nhỏ. Cô gái kia vẫn đứng sau tủ quầy như trước, dáng vẻ cực kỳ thận trọng.
"Nên xưng hô với cô như thế nào?"
"Hứa đại nhân cứ gọi tôi là Trương Lệ Dao." Cô gái khôn khéo nói, đồng thời cũng hướng ánh mắt đánh giá Hứa Thâm. . . Thực tuấn mỹ, cũng có chút non nớt.
Trong lòng cô âm thầm có một tia mừng rỡ.
"Trương tỷ, chị là người trong cục phái tới sao?" Hứa Thâm tò mò hỏi.
"Ừm, nhưng mà tôi thuộc bộ Văn Chức, tới nơi này với nhiệm vụ hỗ trợ đại nhân quản lý."
"Vậy nhiệm vụ chủ yếu của chị là làm gì?"
"Thu thập tiền thuế từ nơi này cho đại nhân, còn nữa, khi khư thú xuất hiện, tôi sẽ báo trước cho ngài." Trương Lệ Dao cười nói, dáng vẻ thận trọng hồi nãy cũng theo từng câu nói chuyện phiếm của hai người mà dần dần bình tĩnh lại.
"Nơi này chỉ có một mình chị thôi sao?"
"Ừm."
"Vậy làm sao chị biết khư thú xuất hiện?" Hứa Thâm nghi hoặc hỏi.
Trương Lệ Dao ngồi xuống, cười nói: "Hẳn là đại nhân vừa đến thê đội thứ nhất công tác? Phải biết rằng, tất cả những khu vực nằm dưới sự quản lý này, đều được bố trí thiết bị cảnh báo khư thú, một khi có tung tích khư thú, chúng sẽ cảnh báo nhắc nhở. Nếu có chút khư thú giỏi về che giấu, để phát sinh án mạng, sở Tuần Tra sẽ báo cho tôi ở bên này, tôi cũng sẽ thông báo cho đại nhân ngài trước tiên."
Hứa Thâm giật mình, hắn đã sớm nghe nói khu thành thị có thiết bị cảnh báo khư thú, không ngờ ở nơi này cũng có.
"Ở gần đây có thiết bị cảnh báo không? Mang tôi đi nhìn xem." Hứa Thâm tò mò hỏi, hắn còn chưa trông thấy thiết bị cảnh báo khư thú đâu, khá hiếu kỳ, không biết dáng vẻ của nó ra sao.
Trương Lệ Dao sửng sốt, có chút khó xử: "Chuyện này. . . Gần đây đều là một mình tôi ở lại, cho nên không có trang điểm."
"Trang điểm?" Hứa Thâm nhìn dáng vẻ tóc tai bù xù của cô, lại nghĩ đến lời Tô Sương từng nói, khi con gái trang điểm, nhất định phải kiên nhẫn chờ đợi, đừng thúc giục, hắn lập tức tiếp lời: "Được, để tôi chờ cô."
Trương Lệ Dao không ngờ Hứa Thâm lại dễ nói chuyện như vậy, có chút kinh ngạc, lại nhìn gương mặt non nớt thanh tú của hắn, trong lòng không khỏi cười trộm, nói: "Vậy vất vả cho đại nhân rồi, tôi sẽ làm thật nhanh."
30 phút sau, Hứa Thâm mới đợi được Trương Lệ Dao xong việc.
Ngay khi cô xuống lầu, đã bị dáng vẻ cầm kiếm của Hứa Thâm dọa sợ tới mức nhảy dựng lên, còn cho rằng vị đại nhân vừa tới này đã tức giận, dù sao cô vẫn chưa thăm dò ra tính tình của Hứa Thâm. Nhưng sau đó cô chú ý thấy Hứa Thâm chỉ vung kiếm luyện tập, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lại âm thầm có chút tức giận, quả nhiên đám người của bộ Tác Chiến đều là loại mặt hàng khiến người khác sợ tới nhảy dựng lên chỉ vì vài hành động nhỏ nhặt.