Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 151 - Chương 151. Mục Đích Chân Chính!

Chương 151. Mục Đích Chân Chính! Chương 151. Mục Đích Chân Chính!

Hai người trở lại lầu nhỏ, Trương Lệ Dao đưa một đống đồ ăn dành cho bữa sáng tới trước mặt Hứa Thâm, để hắn tự mình chọn lựa.

"Hương vị bánh bao thịt của nhà này ngon lắm, Hứa đại nhân nếm thử một chút đi?"

Hứa Thâm nói cảm ơn, tiếp nhận rồi ăn hai miếng: "Cũng không tệ lắm, nhân thịt trong bánh khá tinh tế, không cần dùng sức nhai."

Vốn không phải thịt sống, đương nhiên không cần dùng sức nhai rồi. . . trong lòng oán thầm Trương Lệ Dao, nhưng trên mặt lại ngọt ngào cười nói: "Quả nhiên Hứa đại nhân có thưởng thức."

Hứa Thâm đỏ mặt, hắn vốn là vụ dân, hai từ ‘thưởng thức’ này cách đám người bọn họ quá xa.

"Lúc trước cô cũng là vụ dân sao?" Hứa Thâm vừa ăn vừa tò mò hỏi.

"Không phải." Trương Lệ Dao lắc đầu: "Ông nội của tôi là vụ dân, nhưng sau này ông phát tài, đã giúp cha tôi mở mắt. Nhà chúng tôi vẫn theo nghiệp buôn bán nhỏ, coi như có chút tiền trinh, từ sau khi tôi sinh ra, không được bao lâu đã mở mắt rồi."

Hứa Thâm có chút hâm mộ: "Vậy hẳn là gia cảnh nhà cô không tồi."

"Hứa đại nhân khách khí quá."

Bữa sáng sắp ăn xong, Trương Lệ Dao làm ra vẻ bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, lập tức nói: "Hứa đại nhân, đêm nay ngài có rảnh không? Những công ty được chúng ta bảo vệ kia đã chuẩn bị tiệc mời ngài, coi như đón gió tẩy trần. Nghe nói, bữa tiệc này được đặt tại đại tửu điếm Khắc Lãng ở gần đây."

"Được rồi, tôi sẽ đi." Hứa Thâm gật đầu.

Tuy đại tửu điếm Khắc Lãng không thể so sánh với đại tửu điếm Mạc Na, nhưng chung quy lại cũng là ăn miễn phí một bữa, dù sao buổi tối hắn cũng không có chuyện gì.

Lúc bình thường, cuộc sống của nhân viên trảm khư vẫn coi là thoải mái, đương nhiên nếu quá mức đắm chìm trong loại thoải mái này, mà lơ là việc huấn luyện, thì thứ chờ đợi bọn họ chính là một con đường chết.

"Vậy coi như quyết định rồi nha." Trương Lệ Dao cười cười.

Chừng tám giờ sáng, Hứa Thâm chấm dứt huấn luyện.

Đảo mắt một cái, màn đêm đã buông xuống, hắn nhận được tin nhắn từ Trương Lệ Dao, qua gặp mặt cô, sau đó được cô dẫn đường, đi tới một tòa đại tửu điếm ở gần khu phố Nham La.

Bên trong tửu điếm này, đèn đuốc sáng trưng, Hứa Thâm nghe Trương Lệ Dao giới thiệu, mới biết tửu điếm này cũng nằm trong sự quản lý của hắn, hàng tháng hắn đều nhận được một phần nhỏ từ trong khoản thuế do bọn họ nộp lên.

Rất nhanh, một vị quản lí khách sạn mặc tây trang giày da, khí chất bất phàm, đã cười cười đi lên đón tiếp Trương Lệ Dao và Hứa Thâm.

Hiển nhiên, người này đúng là chuyên gia trên phương diện quan sát và đoán ý, không đợi Trương Lệ Dao giới thiệu, gã đã biết thanh niên đang đứng bên cạnh cô, chính là người quản lý mới tới.

Rất nhanh, mấy người bọn họ đã lên thang máy đi tới tầng 13.

Trọn một tầng này đã được người ta bao hết, ngay khi Hứa Thâm tiến vào, có rất nhiều người mặc đồ đắt tiền, cả trai lẫn gái, thậm chí còn có lão nhân già cả, đều mang theo vẻ mặt tươi cười, đi đến bắt chuyện với hắn.

"Vị này chính là quản sự mới, Hứa tiên sinh?"

"Quả nhiên Hứa tiên sinh là người tuổi trẻ tài cao, nhìn trẻ tuổi như vậy, lại đạt được thành tựu cao bậc này!"

"Hứa tiên sinh thật sự tuấn mỹ. Phỏng chừng những người trong nội thành kia vừa nhìn thấy ngài, trong lòng đã nảy sinh tình ý rồi."

Hứa Thâm đứng trong đám người, hưởng thụ những lời ngợi khen có cánh, chợt có cảm giác cả người cứ lâng lâng, nhưng ngay lúc khóe mắt hắn nhìn thấy Mai Phù với vẻ mặt mang ý cười, đang ngồi bên cửa sổ gần đó trông sang, rất nhanh nội tâm hắn lại chìm vào yên tĩnh.

Hắn không quên bản thân chính là trảm khư giả.

Cái gọi là địa vị và thành tựu kia, đều được giết ra từ những lần chiến đấu sinh tử, liếm máu trên đầu lưỡi đao.

Bất cứ lúc nào cũng sẽ bị giết.

Rất nhanh, hắn được mọi người vây quanh, cùng đi tới một gian phòng bao lớn.

Ánh sáng ở nơi này khá mờ mịt, các loại món ăn tinh xảo được lần lượt bưng lên. Dưới quá trình Trương Lệ Dao móc nối và giới thiệu, dần dần Hứa Thâm cũng nhận biết được một vài người có địa vị khá cao tại nơi này.

Đây là lần đầu tiên Hứa Thâm cảm nhận được quyền thế và cảm giác bị người vây quanh do địa vị mang đến. Rõ ràng bọn họ đều gặp mặt lần đầu, lại có thể nhiệt tình trò chuyện tựa như thân nhân thất lạc từ lâu...

Rượu quá ba tuần.

Một trung niên mập mạp lách mình tới ngồi bên cạnh Hứa Thâm, tự rót cho bản thân một ly rồi vỗ vỗ bả vai hắn: "Hứa lão đệ, chú uống với lão ca một chén trước, lão ca có chuyện muốn nói với chú đây."

Hứa Thâm biết, người này tên là Hoàng Hạo, quản lý ba sòng bạc phụ cận, thậm chí còn lấn sân sang nhiều nhà khách điếm, anh rể của gã là viện trưởng bệnh viện lớn nhất khu phố Nham La, xem như một tồn tại có địa vị hàng đầu trong nhóm người này.

"Hoàng ca mời nói." Hứa Thâm cực kỳ khách khí đáp.

"Lão Từ trị an không thể chê được, khu phố Nham La chúng ta nhờ vào phúc của anh ấy, đã hơn một năm nay không xuất hiện khư thú. Theo anh phỏng đoán, những thứ bẩn thỉu gì đó kia đều bị lão Từ giết cho sợ vỡ mật cả rồi, không dám tiếp tục xuất hiện ở nơi này đâu." Hoàng Hạo như say như tỉnh nói.

Sắc mặt Hứa Thâm vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng nghĩ thầm, khư sẽ bị dọa sợ vỡ mật sao? Phải biết rằng, sự xuất hiện của chúng chẳng theo một quy luật nào hết. Nó có mặt ở một nơi, có thể do vừa sinh ra đã ở đấy rồi, cũng có thể trên đường đi du lịch. Ai có thể đảm bảo nơi này sẽ không bao giờ xuất hiện khư?

Nhưng hắn biết câu nói này chính là một lời khen tặng dành cho lão Từ, vị phó đội trưởng trước kia, nên không cãi lại.

"Gần đây thương nghiệp buôn bán ế ẩm, mấy người bọn anh cũng không có doanh thu gì, cho nên tính toán một chút, đều quyết định tạm thời rời danh sách bảo vệ trước lại nói sau." Hoàng Hạo cố ý bày ra dáng vẻ say tới chuếnh choáng, thổ lộ xuất mục đích chân chính của mình.

Hứa Thâm thoáng giật mình, tuy lúc này, anh không nhìn chung quanh, nhưng vẫn cảm nhận được không khí trên bàn ăn vừa thoáng ngưng đọng lại một chút.

Tựa như âm thanh uống rượu nói chuyện gần đó đều nhỏ lại, ánh mắt mọi người đều tụ tập ở trên người hắn, bao gồm cả Trương Lệ Dao đang ngồi cạnh.

Hứa Thâm nhíu mày, nói: "Tuy tạm thời không xuất hiện khư, nhưng không có nghĩa là về sau cũng không có. Tôi nói trước để mọi người biết, không có chuyện chờ tới khi khư xuất hiện mới giao phí bảo hộ đâu. Cục chúng tôi không phải bệnh viện, không phải có bệnh mới tiêu tiền khám chữa, mà phải duy trì dài lâu."

Bình Luận (0)
Comment