"Đừng đừng, Hứa lão đệ, chú đừng vội." Hoàng Hạo vỗ bả vai Hứa Thâm, cười ha hả nói: "Tuy chúng tôi rời khỏi danh sách bảo vệ, nhưng sẽ không bạc đãi Hứa lão đệ. Cậu nhậm chức ở nơi này, chúng tôi cũng làm ăn ở nơi này, bất cứ khi nào cậu tới chỗ đám người chúng tôi mua sắm, đều được hưởng miễn phí! Hơn nữa tuyệt đối là phục vụ tốt nhất."
"Chưa hết, tuy chúng tôi không chi được khoản phí bảo hộ kia, nhưng quan hệ giữa đám người chúng tôi và Hứa lão đệ thân thiết như vậy, đương nhiên hàng tháng đều sẽ có một khoản tiền lì xì không nhỏ cho cậu."
"Tiền lì xì?" Hứa Thâm hỏi: "Bao nhiêu?"
"Xem Hứa lão đệ này, quả nhiên là người trực tiếp, chuyện gì cũng muốn cụ thể." Hoàng Hạo chỉ vào Hứa Thâm rồi nở nụ cười với những người khác, sau đó chợt nắm tay Hứa Thâm nói: "Yên tâm, tuy không được nhiều như phí bảo hộ, nhưng tuyệt đối đủ cho Hứa lão đệ chi tiêu."
Hứa Thâm nhìn chung quanh đều là những khuôn mặt tươi cười và ánh mắt nhiệt tình, trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy bữa cơm này không đúng, nhưng thoạt trông những ánh mắt đầy thân thiết trước mặt, hắn lại không biết bản thân có nên nói những lời phá hư không khí hay không.
"Nếu không, Hoàng ca cứ nói thẳng một con số cho tôi biết đi?" Hứa Thâm hỏi.
Hoàng Hạo cười cười, sau đó từ từ dựng thẳng hai ngón tay.
"Hai vạn?"
"Hứa lão đệ thật biết nói đùa, hiện tại kinh doanh buôn bán ế ẩm, dù nộp thuế, phỏng chừng chúng tôi cũng không lấy ra được nhiều như thế đâu."
"Vậy là?"
"Mỗi tháng hai ngàn, ý chú em thế nào?" Hoàng Hạo cười nói.
Hứa Thâm giật mình.
"Hai ngàn cũng là tiền nha. Hẳn là Hứa tiên sinh sẽ so đo cùng chúng ta đâu."
"Nếu Hứa tiên sinh muốn tới nơi nào đó tiêu tiền, cửa hàng của chúng tôi luôn sẵn lòng miễn phí cho Hứa tiên sinh."
"Hứa tiên sinh, phòng ca múa của chúng tôi có khá nhiều cô bé xinh đẹp, lấy dung mạo của Hứa tiên sinh, khẳng định là những cô bé kia sẽ rất thích đến hầu hạ cậu."
Những người chung quanh đều phụ họa.
Sắc mặt Hứa Thâm trở nên âm trầm, đây là lần đầu tiên trong đời hắn tham gia một bữa tiệc kiểu như vậy. Tuy đám người chung quanh đều tỏ ra vô cùng nhiệt tình, nhưng hắn lại hiểu…
Nhiệt tình chưa chắc đã đại biểu cho thiện lương.
Tươi cười chưa chắc đã là dấu hiệu của thiện ý.
"Hứa lão đệ, nếu chú em còn ngại ít, thì cá nhân anh cho chú thêm 3 ngàn nữa, mỗi tháng 5000, đã được chưa?" Hoàng Hạo cũng nhìn ra sắc mặt khó coi của Hứa Thâm, gần như hắn đang chuẩn bị trở mặt đến nơi, mới lập tức cho thêm một chút.
Hứa Thâm khẽ lắc đầu, nói: "5000 thì thôi đi, tôi còn không đến mức thiếu chút tiền ấy."
Ánh mắt hắn lạnh lùng đảo qua mọi người, nhẹ giọng nói: "Các vị thật sự tính toán rời khỏi danh sách bảo vệ sao?"
"Hứa lão đệ đang giận hả?"
Hoàng Hạo tùy mặt gửi lời, ngay lập tức muốn xoa dịu bầu không khí: "Đều là bạn bè cả, nếu đám người bọn anh tiếp đãi không chu toàn thì chú cứ nói. Nhưng mà 5000 cũng không phải số lượng nhỏ . . ."
Nếu thực sự là bạn bè sẽ không bắt nạt người ta như vậy. . . Hứa Thâm nhìn gã một cái, bờ môi khẽ nhúc nhích, cuối cùng vẫn nuốt trở lại những lời tranh luận vô nghĩa như vậy, bình tĩnh nói:
"Nếu đây là suy nghĩ của mọi người, vậy cứ làm như vậy đi. Tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của tất cả."
"Hứa lão đệ thật sự rộng rãi, anh chắc chắn phải kết giao người bạn như chú!" Hoàng Hạo cười nói.
Gã lại vỗ vỗ bả vai Hứa Thâm, vẻ mặt đầy nhiệt tình.
Hứa Thâm nhàn nhạt nhìn gã một cái.
Một cái liếc mắt này lại khiến nụ cười trên mặt Hoàng Hạo thoáng trở nên cứng đờ. Từ trong ánh mắt kia, gã cảm nhận được một điều gì đó khiến tim mình đập thật nhanh.
Bàn tay đang vỗ trên vai Hứa Thâm, cũng theo đó mà thu hồi lại.
"Ha ha, mọi người đừng thất thần, tiếp tục ăn đi, ăn đi!" Rất nhanh Hoàng Hạo đã cười nói.
Hứa Thâm khẽ lắc đầu: "Tôi đã no, nếu không còn chuyện gì, tôi về trước, hẹn gặp lại. . ."
Khi hắn nói tới ba chữ “Hẹn gặp lại”, trong đôi mắt vừa xẹt qua một mảnh ánh sáng.
Những người khác nhìn thấy Hứa Thâm đứng dậy, vội vàng nói giữ lại, nhưng Hứa Thâm không để ý tới loại lời nói khách sáo này, dứt khoát xoay người đi tới cửa, lúc này hắn mới nhìn thấy Trương Lệ Dao vội vàng đứng lên, tựa như cô vừa phản ứng lại.
Ánh mắt hắn chớp động một chút, nhưng không có nhiều lời.
Chờ đến lúc Hứa Thâm đi vào thang máy, đứng chờ đợi một lát, Trương Lệ Dao mới đuổi theo.
"Hứa đại nhân, ngài thật sự đồng ý rồi?" Trương Lệ Dao đạp đôi giày cao gót xuống đất, mang theo âm thanh “Đát đát đát” chạy chậm tới, không khỏi nhìn về phía sườn mặt Hứa Thâm, lại bắt gặp vẻ mặt cực kỳ trầm tĩnh của thanh niên này.
Vẫn gương mặt tựa như một bé trai hướng nội nhà bên hồi sáng, nhưng lúc này đã có chút khác lạ rồi.
"Ừm, đều là bạn bè cả thôi." Hứa Thâm gật đầu, vẻ mặt không nhìn ra vui giận.
. . .
. . .
Bên trong phòng bao.
Nhân viên phục vụ ngoài của chạy chậm vào, thấp giọng nói bên tai Hoàng Hạo: "Vị đại nhân kia đã bước xuống thang máy."
Hoàng Hạo khẽ gật đầu, chợt nhìn về phía mọi người, cười mắng: "Đám người kia, toàn bộ chuyện đắc tội với người, các cậu trốn sạch, chỉ để một mình tôi đứng ra làm thôi."
"Ai bảo Hoàng ca anh khéo ăn khéo nói chứ? Nói cho thằng nhóc con kia chỉ biết ngơ ngác, sững sờ."
"Đều là công lao của Hoàng ca."
"Chúng tôi kính Hoàng ca một chén!"
Tất cả mọi người đều cười nói.
"Bớt giả vờ, tôi không bị thứ thủ đoạn thấp kém này lừa gạt đâu." Hoàng Hạo tức giận nói, chợt lấy ra dụng cụ truyền tin, đưa tay lên làm động tác “Suỵt” với mọi người, sau đó bám một dãy số.
"Uy." Chỉ chốc lát sau, từ dụng cụ truyền tin bên kia truyền tới một âm thanh lạnh lùng.
Hoàng Hạo lập tức tươi cười đầy mặt, nói: "Từ ca, nhóc con mới tới kia đã đồng ý chuyện hủy bỏ kia rồi, dù có chút không tình nguyện, nhưng cậu ta cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Hiệp nghị giữa chúng ta vẫn giữ nguyên như cũ chứ?"
"Không xung đột chính diện chứ?" Âm thanh lạnh lùng kia thoáng dịu đi vài phần.
"Đương nhiên sẽ không, dù sao cậu ta cũng là đồng sự của Từ ca ngài. Làm sao chúng tôi dám xung đột chính diện với cậu ta?" Hoàng Hạo nịnh bợ cười nói.
"Ừm, dù sao cậu ta cũng là trảm khư giả, lỡ như xúc động, cả đám người các cậu cũng không đủ cho người ta giết." Âm thanh kia bình tĩnh nói: "Về sau hiệp nghị vẫn giữ nguyên như cũ, có tình huống cứ liên hệ với tôi, chỉ cần không phải đang chấp hành nhiệm vụ, tôi đều có thể đến giải quyết trước.
"Được, Từ ca vất vả rồi." Hoàng Hạo cười nói.