Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 154 - Chương 154. Kẻ Đột Nhập!

Chương 154. Kẻ Đột Nhập! Chương 154. Kẻ Đột Nhập!

"Quản lý ư? Không phải cục Khư Bí đang quản lý sao?" Đại Lỵ Lỵ khanh khách nở nụ cười. Cô cảm thấy câu hỏi của Hứa Thâm rất thú vị. Hắn vốn là nhân viên của cục Khư Bí, lại hỏi một vấn đề ngây ngô như vậy.

Hứa Thâm có chút nghẹn lời, đúng là cục Khư Bí chuyên môn giải quyết những loại chuyện này.

"Bọn họ quản lý không xuể cũng thực bình thường." Đại Lỵ Lỵ cười nói: "Khư tồn tại đã hơn một ngàn năm, nhân loại chúng ta cũng chiến tranh cũng khư đã hơn một ngàn năm. Trong truyền thuyết, vùng đất này vốn không có khư, con người chúng ta có thể tùy ý rời khỏi thành Để, tùy ý thăm dò thế giới bên ngoài thành Để, nhưng sau này, khư bắt đầu tồn tại, chúng ta cũng bắt đầu chém giết với chúng. Và ý nghĩa của quá trình chém giết kéo dài cả ngàn năm kia là cái gì? Nghĩa là cùng tồn tại."

Trong lòng Hứa Thâm chấn động.

"Cùng tồn tại?"

"Đúng vậy, ít nhất thì tình huống hiện tại là như vậy. Nói dễ hiểu hơn, qua thời gian dài đằng đẵng, loại chiến tranh này đã diễn biến thành một loại phương thức ở chung, những đại nhân vật trong nội thành kia đều đã thích ứng với khư, cũng quen với chuyện khư tồn tại." Đại Lỵ Lỵ khẽ cười nói: "Chúng ta nghiên cứu ra biện pháp săn giết khư, nghiên cứu ra trang bị phá khư, tự nhiên cũng nghiên cứu ra cách thức lợi dụng khư nhằm mang lại chỗ tốt cho mình. Nhân loại chính là dạng tồn tại vận dụng chủ nghĩa vị kỷ (làm lợi cho chính mình) một cách cực kỳ khéo léo, tinh tế, đừng nói là thành Để chúng ta, kể cả những đại nhân vật nội thành kia, ai có thể nói bản thân không hề lợi dụng khư để làm một chút chuyện xấu xa chứ?"

Sắc mặt Hứa Thâm biến hóa, lời nói của Đại Lỵ Lỵ mang đến cho hắn không ít điều tự hỏi.

"Vậy cậu muốn tặng cho người bạn của mình món quà nhỏ cấp D hay cấp C?" Đại Lỵ Lỵ cười dài nói.

Hứa Thâm phục hồi lại tinh thần, suy xét một chút, rồi đáp: "Cấp D thôi, bọn họ mời tôi một bữa cơm, tặng cấp D là đủ báo đáp rồi."

"Người ta mời cậu ăn cơm, thế mà cậu còn muốn dùng món quà cấp D đi báo đáp. Đúng là người tặng ta một giọt nước, ta báo đáp cả dòng sông nghen!" Đại Lỵ Lỵ nở nụ cười trêu ghẹo, nhưng cô cũng hiểu, đối phương đã chọc giận Hứa Thâm đến mức này, chuyện giữa bọn họ tuyệt đối không phải ăn bữa cơm đơn giản như vậy.

Hơn nữa, cô cũng vui vẻ phối hợp cùng Hứa Thâm, nhúng tay vào chuyện này, làm như vậy, mối quan hệ giữa hắn và trong hội, cũng càng thêm chặt chẽ.

"Nếu cậu đã xác định, vậy để tôi đi báo lại với người trong hội. Theo tình huống bình thường, chúng tôi cần khoảng hai ngày để điều động chuẩn bị." Đại Lỵ Lỵ khẽ cười nói.

"Được." Hứa Thâm gật đầu, hắn có thể chờ được hai ngày, vừa lúc hắn cũng cần đi bố trí một chút.

Hứa Thâm vừa chấm dứt liên lạc, lại chợt nghe bên người truyền đến âm thanh cười hì hì của Mai Phù: "Nếu cậu muốn khiến bọn họ chịu chút đau khổ, tôi cũng có thể giúp cậu nha."

Bọn họ còn không xứng để cô ra tay. . . Hứa Thâm không thay đổi sắc mặt, chỉ thản nhiên nhét dụng cụ truyền tin vào túi tiền trong áo khoác.

Mai Phù cười cười, bỗng nhiên nhìn qua một nơi nào đó: "Có một con côn trùng nhỏ đang đi đến nơi đây."

Hứa Thâm ngẩn ra.

Hắn giả vờ như vô tình xoay người, nhìn theo phương hướng Mai Phù đang nhìn, lập tức nhìn thấy vừa có một bóng dáng mới xuyên thấu qua vách tường, chui vào phòng của hắn.

Người này mặc áo giáp màu đen đậm, nhìn qua rất giống trang phục tác chiến, nhưng rõ ràng là cao cấp hơn trang phục tác chiến của bọn họ rất nhiều, nhìn qua cũng có thể cảm nhận được lực lượng vũ trang rất mạnh, và trong tay đối phương cũng không phải thanh kiếm Trảm Khư, mà là một thanh chiến đao cực lớn!

Hứa Thâm không khỏi nghĩ đến thanh chiến đao của lão Vương.

Nhưng kiểu dáng chiến đao của người trước mắt này không giống như vậy, chỗ chuôi đao có một cái đầu sư tử dữ tợn.

Cùng thời điểm những suy nghĩ nhanh chóng xẹt qua đầu Hứa Thâm thì ánh mắt hắn lại trống rỗng, tựa như đang nhìn cái bàn học trước mắt đến xuất thần, sau đó, ánh mắt thoáng chuyển hướng, lạc tới trên đầu người vừa xuất hiện, nhìn thấy gã đeo một cái mặt nạ chú hề.

Cách ăn mặc này. . . Là khư? Hay người? !

Trong lòng Hứa Thâm vô cùng căng thẳng, đối phương có thể tự do xuyên qua tường, nếu là người, chẳng lẽ chung quanh có bố trí trang bị phá khư? Hay ở nơi này đã xảy ra sự kiện khư thú?

Nhưng rõ ràng là chung quanh nơi hắn ở lại đều có thiết bị cảnh báo khư thú, một khi nó cảm nhận được dao động khư lực, sẽ truyền tới tiếng cảnh báo.

Suy nghĩ trong đầu Hứa Thâm nhanh chóng xoay chuyển, nhưng thân thể lại làm ra hành động duỗi người, lẩm bẩm: "Xã giao cả ngày, đã quên hôm nay còn chưa rèn luyện."

"Không phải tám giờ sáng nay, cậu đã rèn luyện rồi sao?" Mai Phù cười hì hì vạch trần lời nói dối của Hứa Thâm.

Hứa Thâm đi tới một bên, nhanh chóng mặc trang phục tác chiến, trong lòng hắn âm thầm lo âu, hắn thường cởi trang phục tác chiến khi ở trong nhà, nếu ngay lúc này, đột nhiên đối phương tập kích, chắc chắn hắn sẽ không kịp phản ứng.

Không cần biết kẻ tới là người hay khư, đều rất nguy hiểm!

Vẻ mặt hắn vẫn như thường, vừa mặc vừa lầm bầm lầu bầu: "Bọn người kia nói ở nơi này sẽ có chuyện thần kỳ phát sinh, ta thật sự muốn đi xem. . ."

Và trong khi Hứa Thâm không nhanh không chậm mặc trang phục tác chiến vào người, gã đàn ông đeo mặt nạ chú hề vừa xuyên thấu vách tường kia, đang đứng giữa không trung nhìn kỹ hết thảy những đồ vật trong phòng, đương nhiên, ánh mắt của gã cũng dừng trên người Hứa Thâm đầu tiên.

"Trang phục tác chiến của Cục Khư Bí, chính là mày rồi . . .” Trong mắt gã đàn ông đeo mặt nạ chú hề bừng bừng hiện lên lửa giận lạnh như băng: "Dám chặt đứt con đường kiếm tiền của tao, hãy dùng mạng của mày để đền đi!"

Gã chuẩn bị ra tay, chợt nghe thấy lời thiếu niên kia tự nói, hành động lại thoáng tạm dừng một chút, nhưng cùng lúc ấy, trong đầu chợt nảy lên suy nghĩ, còn chuyện gì mà gã chưa từng gặp chứ? Chắc loại chuyện thần kỳ gì đó kia, chỉ là thứ mà những con côn trùng của thành Để chưa thấy qua bộ mặt thành phố này cảm thấy mới lạ thôi.

Gã không tiếp tục tò mò nữa, ngược lại trực tiếp vung đao, hung hăng chém xuống người Hứa Thâm.

Bình Luận (0)
Comment