Tới chạng vạng.
"Cám ơn cô, hôm nay đã theo giúp tôi đi dạo lâu như vậy." Hứa Thâm nói lời từ biệt với Mặc Tiểu Tiểu, cực kỳ cảm tạ vì hôm nay đối phương đã làm bạn với mình lâu như vậy.
Mặt Mặc Tiểu Tiểu không chút thay đổi.
Nếu cô không phải là nhân viên trảm khư, qua một ngày liên tục đi dạo như vậy, kiểu gì bàn chân cũng phải nổi bọng nước.
Hóa ra đi dạo phố, thật sự chính là đi dạo phố. . .
Mặc Tiểu Tiểu vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, trực tiếp xoay người lên xe.
"Hẹn. . ."
Ông!
Âm thanh vù vù đầy phẫn nộ của chiếc ô tô vang lên, làm Hứa Thâm đang đứng đằng sau hít phải một ngụm khói, sặc sụa lui trở về, chỉ còn lại cái đuôi không khí dày đặc, cuồn cuộn bay giữa phố dài.
. . .
. . .
Hứa Thâm đưa tiễn Mặc Tiểu Tiểu xong, một mình hắn thật cẩn thận trở lại gian phòng của mình.
Từ lúc lên lầu đến khi bước vào cửa, Hứa Thâm đều liên tục lưu ý hoàn cảnh chung quanh.
Chờ sau khi hắn tiến vào phòng, trong mũi vẫn ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt chưa tan, tuy lúc trước hắn đã cọ rửa sạch sẽ, nhưng mùi vẫn còn lưu lại. Hắn lập tức mở hết cửa sổ ra, cho không khí thông suốt.
Hắn nhìn nhìn bốn phía, không thấy dấu hiệu ai đó từng lẻn vào nơi này.
Lúc trước, đồng đội của gã đàn ông đeo mặt nạ chú hề kia còn chưa tìm tới?
Chẳng lẽ bọn họ điều tra theo phương hướng khác rồi?
Trong lòng Hứa Thâm thầm rùng mình, hắn nghĩ đến Tô Sương, lập tức liên lạc với cô.
Rất nhanh, Tô Sương đã trả lời, nhưng dường như giọng nói có chút hổn hển.
"Có chuyện gì vậy?"
"Cô không sao chứ?"
"Ừm? Không. . . Tôi không sao."
"Vậy là tốt rồi."
Hứa Thâm ngừng liên lạc, xem ra bọn họ cũng không tới tìm Tô Sương bên kia.
Ở đầu máy bên kia, Tô Sương nhìn dụng cụ truyền tin đã ngừng liên lạc trong tay, vẻ mặt có chút phức tạp, vì sao lại đặt một câu hỏi không đầu không đuôi như vậy. Chẳng lẽ cậu ấy nhận ra điều gì rồi?
“Hôm nay Tiểu Tiểu đi theo giúp mình cả một ngày, không có chuyện gì xảy ra. Như vậy, cả ba người đều không có vấn đề gì, chẳng lẽ đám người kia đã điều tra ở nơi khác rồi?"
Ánh mắt Hứa Thâm hơi hơi chớp động, mặc kệ như thế nào, đêm nay hắn cũng không thể ngủ trong phòng được, ai cũng không biết nửa đêm hôm nay đối phương có đánh úp lại hay không?
Hắn có dự định tới vùng ngoại thành nơi những vụ dân sinh sống, thuê một phòng khách sạn nhỏ ở tạm.
Nơi đó vốn không cần dùng thẻ thân phận đăng ký, và mặc kệ đối phương có quyền thế thông thiên, cũng không thể điều tra được vị trí của hắn.
Trừ phi bọn họ có một dạng năng lực truy tung siêu phàm đặc thù nào đó mà hắn không biết.
"Đi ném xác trước đã." Hứa Thâm đeo túi đựng xác trên lưng, ngay trong đêm khuya đã lên xe rời đi, tới vùng ngoại thành bên khu Vô Miên trước.
Nghe nói ở nơi này thường xuyên xảy ra các dạng sự kiện khư thú, tương đối hỗn loạn, chính là địa điểm thích hợp nhất để ném xác.
Rất nhanh, hắn đã đến một con đường nào đó thuộc khu Vô Miên.
Hứa Thâm xuống xe, tùy ý mang đi cái túi đựng xác đã được ngụy trang cẩn thận, nhìn qua cực kỳ thoải mái. Nếu người khác thoáng nhìn qua, chỉ cho rằng bên trong cái gói to ấy chính là một thứ mềm mại, nhẹ nhàng, ai có thể ngờ, bên trong lại chứa một bộ thi thể nặng hơn trăm cân?
Ít nhất là ánh mắt người thường của lái xe, sẽ không cho rằng cái gói to kia rất nặng.
Hứa Thâm đi dọc theo con đường, tới một nơi khá âm u yên lặng, sau đó mở một chiếc rương nhỏ màu đen ra, bắt đầu khởi động trang bị phá khư.
Hết thảy mọi thứ chung quanh hắn đều trở nên hư ảo.
Trong tiểu khu ảm đạm không chút ánh sáng, chuyên dành cho những vụ dân ở lại trước mắt, hiện ra đầy rẫy những bóng cây và triền núi, Hứa Thâm bao trùm khư lực lên thân thể, bước vào Khư giới, xuyên qua từng khu lầu nhỏ thấp bé, hư ảo, lướt qua triền núi, nếu một người nào đó có thể nhìn thấy hắn trong hiện thực, sẽ phát hiện ra, lúc này hắn đang đi lại giữa hư không.
Chung quanh không có khư.
Hứa Thâm cũng không để ý, hắn tìm được một gốc Khư Thụ, trực tiếp lôi thi thể thằng hề ra, sau đó lại tìm được hai cái xẻng sắt ở bên trong một hộ dân cư thuộc tiểu khu gần đó, dùng khư lực bao trùm lên chúng, kéo vào trong Khư giới, bắt đầu đào hố đất dưới gốc Khư Thụ.
Rất nhanh, hắn đã tạo nên một cái hố sâu, thật nhanh chôn vùi thi thể xuống.
Hắn không hề phá hư bất cứ sợi rễ nào của Khư Thụ, hiển nhiên lúc đào hố đã cực kỳ cẩn thận, sau đó dùng cái xẻng xé mở phần bụng thi thể, di chuyển rễ cây vào bên trong, lập tức nhìn thấy từng sợi rễ tựa thoáng rung động một chút, nhanh chóng cắm thẳng vào phần máu thịt kia.
Hắn lập tức lấp đất lại che giấu tất cả.
Khư Thụ có đặc tính thị huyết (khát máu), ngay ở lần đầu tiên khi Hứa Thâm nhẹ nhàng chạm đến đã bị thứ này đâm thủng ngón tay. Và tới tận bây giờ, hắn vẫn luôn nhớ kỹ đặc điểm độc đáo ấy.
Chỉ cần hắn chôn thi thể ở chỗ này, không bao lâu sau hết thảy sẽ hoàn toàn biến mất, trở thành chất dinh dưỡng viên Khư Thụ chỉ còn một đống xương trắng mà thôi.
Hứa Thâm giải quyết xong thi thể, lại bao trùm khư lực lên hai chiếc xẻng sắt, nhanh chóng trả chúng về chỗ cũ.
Hết thảy đều xong rồi, Hứa Thâm đóng trang bị phá khư, đi tới khu vực an toàn, mới thu liễm khư lực, trở lại hiện thực.
Nếu hắn dừng lại ngay giữa một vách tường nào đó ở hiện thực, sẽ kẹt lại bên trong, chết bất đắc kỳ tử tại chỗ. Hành vi ấy cũng chẳng khác nào tự sát.
Hứa Thâm tiếp tục đi đến một khách sạn nhỏ nào đó cách nơi này vài km, giao tiền, thuê phòng.
Ông chủ là một vụ dân, nhưng người ta chỉ cần dùng ngón tay sờ sờ lên hoa văn bên trên Lô Tạp tệ, cũng biết là tiền thật hay giả, và giá trị của tờ tiền đó là bao nhiêu. Trên thực tế, để thuận tiện cho vụ dân phân biệt, phía trên Lô Tạp tệ đã có sẵn một vài dấu hiệu thô ráp, nhấp nhô, tránh làm giả, chỉ cần cẩn thận kiểm tra một chút là có thể dễ dàng biết được mệnh giá của từng tờ.
Hứa Thâm nghỉ ngơi một đêm, ban ngày cũng không có chuyện gì cần vội vã trở về, cuối cùng hắn quyết định ở lại chờ đợi trong khách sạn, và đương nhiên, mỗi ngày, vẫn duy trì huấn luyện như cũ.