Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 175 - Chương 175. Không Đội Trời Chung!

Chương 175. Không Đội Trời Chung! Chương 175. Không Đội Trời Chung!

Cô gái tuổi thanh xuân nọ nghe gã nói như vậy, cũng không phản bác, chỉ khẽ cắn môi, ánh mắt lại chìm vào mê ly.

Rất nhanh sau đó, tiếng cảnh báo đã biến mất, tựa như nó vừa bị một thứ gì phá hủy rồi.

Hứa Thâm từng nghe người ta nói, ngoại trừ có thể cảm nhận được khư, tần suất của tiếng cảnh báo này sẽ gây nên cảm giác chói tai gấp đôi cho khư, hơn phân nửa là con khư kia đã ra tay phá hủy thiết bị cảnh báo rồi.

Hứa Thâm thu hồi trang bị phá khư đã được hắn gởi lại trong khách sạn lúc trước, nhìn về phía nhà trọ bên kia, lặng lẽ chờ đợi.

3 phút, 5 phút, 10 phút.

Chờ tới khi Hứa Thâm đứng đợi gần 15 phút, hắn mới nhìn thấy Từ Phong rời khỏi nhà trọ bên kia.

Hắn lập tức nhẹ nhàng thở ra, nếu không phải chiếc xe vũ trang màu đen vẫn còn đỗ bên ngoài nhà trọ, hắn sẽ cho rằng Từ Phong đã rời khỏi nơi này từ lâu rồi.

"Lâu như vậy mới rời khỏi? Chẳng lẽ đối phương có chuyện quan trọng gì đó cần phải giải quyết trước? Hoặc là. . . đang cố ý kéo dài?" Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, tựa như một con độc xà ngủ đông trong bóng đêm, một mực lặng lẽ chờ đợi.

Rất nhanh, hắn đã nhìn thấy Từ Phong lấy một chiếc rương nhỏ màu đen đựng trang bị phá khư từ trong xe ra ngoài, sau đó đi về phía khách sạn, nơi con khư cấp C kia đang gây rối.

Lúc này, đã có xe của sở Tuần Tra xuất hiện bên ngoài khách sạn rồi. Bọn họ đang bận sơ tán đám người chạy trốn chết từ bên trong đi, đồng thời cảnh báo những người không biết chuyện đang muốn tới gần.

Từ Phong phá khư thành công ở bên ngoài khách sạn, bóng dáng dần dần biến mất.

Hứa Thâm thấy vậy, lại đứng đợi thêm khoảng một phút đồng hồ, tiếp đó mới tiến hành khởi động trang bị phá khư trong rương, cuối cùng dưới trạng thái khư lực bao trùm toàn thân, hắn cũng bước vào Khư giới.

Hiện thực chung quanh trở nên hư ảo, tại Khư giới, khu vực này chính là một mảnh đất bằng phẳng, tương đối trống trải, chỉ có vài bụi cây nhỏ linh tinh, thi thoảng dưới chân lại xuất hiện vài hố đất còn ẩm ướt.

Chỉ là những giọt nước bên trong có màu tối đen, tản ra mùi hôi thối.

Lúc này trên mảnh đất trống phía trước, Từ Phong đã giao chiến cùng con khư kia.

Bên cạnh chân con khư nọ, đã có bảy tám bộ thi thể bị mổ bụng, hiển nhiên bọn họ đều là người bị nó kéo vào Khư giới, sau đó giết chết.

Hứa Thâm đứng một bên quan sát quá trình chiến đấu kia, lại phát hiện, quả nhiên Từ Phong này không hổ là nhân viên của thê đội thứ nhất, còn là cấp phó đội trưởng, chỉ giao thủ ngắn ngủi, con khư cấp C kia đã rơi xuống thế hạ phong rõ ràng, trên người bị thương nhiều chỗ.

"Quả nhiên, một con khư cấp C, không phải đối thủ của đội viên thuộc thê đội thứ nhất." Ánh mắt Hứa Thâm chớp động.

Hắn nhanh chóng bước về phía chiến trường bên kia.

Cảm giác của Từ Phong khá nhạy bén, rõ ràng gã đang chiến đấu, nhưng vẫn tranh thủ một chút thời gian, vội vàng quay đầu nhìn lại, lập tức bắt gặp Hứa Thâm đang chạy qua bên này. Gã không khỏi ngẩn ra, trong lòng trực tiếp bốc lên từng đợt hàn ý mãnh liệt.

Hứa Thâm vội vàng nói: "Tôi đến giúp anh."

Ánh mắt Từ Phong chớp động, trầm thấp nói: "Được!"

Con khư kia vừa thấy Hứa Thâm xuất hiện, trong miệng lập tức phát ra tiếng gầm rú càng thêm phẫn nộ, nó không hề chạy trốn, ngược lại, càng thêm hung hãn tiếp tục nỗ lực nhào tới.

Hứa Thâm rút kiếm rất nhanh, cũng chém về phía Từ Phong.

"Oắt con, mày cho rằng tao không biết mày đang muốn làm gì hả? !" Gương mặt Từ Phong bỗng trở nên dữ tợn, tựa như gã đã đoán được Hứa Thâm sẽ đánh lén, cho nên dứt khoát chém tới cánh tay Hứa Thâm trước.

Thoạt nhìn, một màn này rất giống Hứa Thâm chủ động đưa cánh tay mình lên lưỡi kiếm của gã.

Nhưng ngay sau đó, cánh tay Hứa Thâm đột nhiên xoay chuyển, tốc độ xuất kiếm tăng lên nhanh chóng, một chiêu chém nghiêng ra ngoài.

Chỉ nghe “Phốc” một tiếng, trong ngực Từ Phong bị vẽ nên một đường máu.

"Anh cho rằng tôi không đoán được chuyện anh cũng biết tôi đang muốn làm gì sao?" Hứa Thâm lại vung kiếm, chém tới rất nhanh: "Nếu anh đã nhìn thấy tôi xuất hiện ở nơi này, mà còn không có ý thức được chuyện tôi đang muốn làm, thì bản thân anh cũng không sống được đến lúc bước vào thê đội thứ nhất đâu."

"Mày muốn chết! !" Từ Phong giận dữ, gã xoay người, trực tiếp bỏ qua khư thú, toàn lực chém giết Hứa Thâm.

Hứa Thâm cũng vung kiếm hung hăng chém tới.

“Tranh” một tiếng, kiếm phong lần lượt thay đổi. Rất nhanh, sắc mặt Từ Phong đã xuất hiện biến hóa, gã phát hiện ra lực lượng trên thanh kiếm của Hứa Thâm cực kỳ nặng nề, lại có thể ép gã phải rút lui mấy bước.

Không thể nào!

Loại lực lượng này quá kinh khủng, thậm chí còn vượt qua Mục Tuyết, người được mệnh danh là cuồng nhân chiến đấu kia!

Rống!

Tiếng rít chói tai đã tới gần, ngay sát sau lưng, con ngươi Từ Phong co rút lại, lông tơ cả người dựng đứng lên.

Bởi vì gã rút lui xuống, lại vừa vặn tới gần con khư đằng sau lưng.

“Phốc” một tiếng, cánh tay gã bị cánh tay lưỡi hái của con khư kia chặt đứt, cái đầu cũng bị phần giác hút trên xúc tu của nó giữ chặt lại, dường như cả tóc lẫn da đầu đều bị kéo tuột đi.

"A a a. . ." Từ Phong rống giận, đã hoàn toàn bạo phát.

Gã không thèm để ý tới sinh tử, trực tiếp rót khư lực vào trái tim, muốn tranh thủ một đường sinh cơ.

Nhưng ngay tại lúc này, một cơn đau đớn lạnh như băng truyền đến, kiếm phong đã đâm thẳng vào lồng ngực.

Đôi mắt Từ Phong trừng lớn, gã nhìn thấy gương mặt thiếu niên đằng trước.

Trên gương mặt thanh tú kia hiện lên biểu cảm lạnh như băng, mang đến cho gã một chuỗi cảm giác vừa phẫn nộ vừa không cam lòng.

Gã khó mà hiểu nổi, vì sao một người mới vừa tốt nghiệp huấn luyện doanh không lâu, lại có được lực lượng kinh khủng đến vậy?

Nhưng mặc cho nguyên nhân như thế nào, kết quả cũng được định sẵn từ trước.

Bỗng nhiên trong lòng gã có chút hối hận, nếu sớm biết như vậy, có lẽ gã không nên đi tham lam khoản tiền này.

"Mày lại giúp khư giết người. . ." Từ Phong cắn răng, ôm theo cả bụng đầy tâm trạng mà người bên ngoài khó có thể phỏng đoán được, rồi tắt thở.

"Anh chưa từng nghe nói sao? Chặt đứt con đường kiếm tiền của người khác, cũng giống như giết cha mẹ bọn họ vậy, mà mối thù giết cha mẹ, chính là không đội trời chung. . ." Hứa Thâm tự nói, sau đó hắn nhanh chóng rút kiếm ra, máu tươi theo đó mà phun trào ra ngoài…

Bình Luận (0)
Comment