Hắn nhanh chóng trốn đi, tránh cho máu tươi bắn lên người, sau đó nhìn về phía con khư thú đang phẫn nộ kia.
"Còn lại giao cho mày, tận tình hưởng thụ đi." Hắn nói xong, lập tức thu kiếm, xoay người bỏ chạy. Khư lực trên người Hứa Thâm dần thu liễm lại, hắn nhanh chóng rời khỏi Khư giới, trở lại hẻm nhỏ trong hiện thực.
Hơi bất ngờ vì khi hắn mới quay đầu nhìn về phía sau, đã bắt gặp con khư kia đang xuyên qua tòa lầu, nhanh chóng đuổi theo hắn.
"Cần gì phải làm vậy chứ. . ."
Hứa Thâm mang trang bị phá khư rời đi, rồi nhanh chóng trốn vào trong hẻm nhỏ, trèo tường đi qua một khu phố khác, chạy càng lúc càng nhanh, đồng thời cũng kích hoạt máu đen bao trùm thân thể, ngăn cách mùi vị trên người.
Mấy phút đồng hồ sau, Hứa Thâm đã cắt đuôi được con khư thú nọ. Đối phương đã bị thương khi giao chiến cùng Từ Phong, tốc độ truy kích còn không bằng lúc trước.
"Nếu không trở về ăn cơm, món ăn cũng nguội mất rồi. . ."
Hứa Thâm quay đầu lại, đưa mắt nhìn, thấy con khư kia không còn tiếp tục đuổi tới, trong lòng cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn đi theo một con đường khác, tới vùng ngoại thành, ở lại trong một khách sạn nhỏ, sau đó là gột sạch các loại mùi trên người, rửa mặt.
Cũng vào lúc này, Hứa Thâm mới thoáng nhìn thấy một lỗ hổng nhỏ bé trên kiếm Trảm Khư. Hắn khẽ nhíu mày nghĩ đến đoạn giao phong vừa nãy, xem ra đây chính là một sơ hở.
Bởi vì trên thân kiếm của hắn có dấu vết, tương đương với trên thân kiếm của đối phương cũng có.
Nhưng đây cũng là chuyện không thể nào tránh khỏi, nếu muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm. Hắn cũng không ước vọng xa vời rằng bản thân có thể làm cực kỳ kín kẽ, không có một khe hở nào, chỉ cần không tồn tại chứng cứ vô cùng xác thực là được.
Hắn nghĩ ngợi một hồi, lập tức liên lạc với Đại Lỵ Lỵ.
"Gần đây có nhiệm vụ gì không?"
"Ừm?" Hiển nhiên Đại Lỵ Lỵ không nghĩ tới Hứa Thâm lại gọi cho mình vào giữa đêm khuya thế này, lúc này, trong giọng nói của cô có chút buồn ngủ, mắt lim dim, rõ ràng là đang ngủ thì bị Hứa Thâm đánh thức.
Nhưng đối mặt với vị nhân tài được người trong hội coi trọng này, còn là một lãnh sự vô cùng có khả năng sẽ trở thành một trong những thủ lĩnh tương lai, cuối cùng cô cũng không thể hiện ra bất cứ biểu cảm khó chịu nào, thay vào đó là nhanh chóng xốc lên tinh thần, cười nói: "Lãnh sự muốn kiếm tiền sao?"
Vừa tiêu hết mười vạn mua khư, khẳng định đau lòng muốn chết đi.
Đại Lỵ Lỵ âm thầm cười trộm.
Hứa Thâm bày ra dáng vẻ đã bị nhìn thấu, cất giọng thở dài: "Tốt nhất là nhiệm vụ có thù lao nhiều một chút, khư cấp C cũng không thành vấn đề."
"Cấp C sao? Lãnh sự đại nhân có nắm chắc chứ?" Đại Lỵ Lỵ kinh ngạc nói.
Cô biết tình báo của Hứa Thâm ở cục Khư Bí bên kia, trong hồ sơ có chiến tích chém giết khư cấp C, nhưng dường như chiến tích này được thành lập nên trong tình huống có đồng đội phối hợp lại còn đánh lén nữa mà?
Tuy hiện giờ hắn đã được điều đến thê đội thứ nhất, nhưng lần điều động này cũng không hẳn là vị cục trưởng kia xét thấy thực lực của hắn tăng nhanh, mới cho thăng chức, phần nhiều là vì bảo vệ Hứa Thâm cùng với ưu ái hắn mà thôi.
"Có thể thử xem." Hứa Thâm cân nhắc nói.
Đại Lỵ Lỵ thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa. Cô cần phải báo lại chuyện này vào trong hội, chỉ cần bên trên chịu cho Hứa Thâm đi mạo hiểm là được.
"Tốc độ tiến bộ của lãnh sự đại nhân thật nhanh nha. . ." Đại Lỵ Lỵ mỉm cười, trong lòng cũng có chút cảm khái, nhiệm vụ của bọn họ đều là đơn thể tác chiến, Hứa Thâm dám nói như vậy, khẳng định đã có nắm chắc không nhỏ.
Quả thực, tốc độ trưởng thành của thiếu niên này nhanh đến mức làm người ta kinh ngạc.
"Cô nói tôi nghe một chút trước đi, nếu tôi chấp hành nhiệm vụ cấp C, bản ghi chép của danh hiệu Khư Nhãn sẽ thành cái gì?" Hứa Thâm hỏi.
"Sẽ ghi chép cho cậu thành hai lần nhiệm vụ cấp D." Đại Lỵ Lỵ cười nói: "Cậu cứ yên tâm, nhiệm vụ cấp D và nhiệm vụ cấp C chênh lệch rất lớn. Kể cả cục Khư Bí biết cậu đã chấp hành được mười lần nhiệm vụ cấp D, cũng sẽ không cho rằng cậu có đủ năng lực đơn sát khư cấp C đâu. Trừ phi, tự cậu lộ ra thực lực trong nhiệm vụ của cục Khư Bí. . ."
"Hai lần cấp D. . .” Ánh mắt Hứa Thâm hơi hơi chớp động, hắn cúi đầu nhìn kiếm phong trong tay, khẽ gật đầu: "Được cứ như thế nhé."
Hai lần cấp D, cũng đủ khiến cho thanh kiếm tổn hại, xuất hiện một lỗ hổng nhỏ rồi.
…
Ngày kế, Hứa Thâm nghỉ ngơi đến giữa trưa mới rời giường.
Xảy ra loại tình huống này cũng bởi suốt đêm hôm qua hắn đi tìm khư, lại tự mình tham gia tác chiến, đó là chưa kể từ hai ngày trước, hắn vẫn chưa từng nghỉ ngơi đầy đủ lấy một lần. Sau khi rời giường, Hứa Thâm lập tức tiêm cho chính mình một ống Tịnh Khư Tề.
Tịnh Khư Tề trong tay hắn cũng không còn nhiều lắm, chỉ có năm bình.
Hứa Thâm dự tính, chờ sau khi hắn dùng hết chỗ này, lại tới chợ đêm mua. Giá trị của Tịnh Khư Tề là 5000 một lọ, trước mắt, lấy khoản tiền để dành hơn 20 vạn của hắn, dù không chấp hành nhiệm vụ, cũng đủ dùng thật lâu.
Hứa Thâm tiêm Tịnh Khư Tề xong, mới ra bên ngoài ăn cơm buổi sáng, sau đó quay về khu phố Nham La.
Đầu tiên, hắn thật cẩn thận quay về tòa lầu nhỏ của mình, nhìn thấy khung cảnh trong phòng vẫn bình thường, không thấy dấu vết có người lẻn vào, trong lòng đã an tâm hơn rất nhiều, có lẽ, chuyện này đã kết thúc như vậy rồi?
Nhưng hắn vẫn dự tính sẽ ở lại bên ngoài chừng một tháng lại nói sau..
Dù sao giá phòng của khách sạn nhỏ vẫn rất rẻ, ở lại cả đêm mới mất 10 Lô Tạp tệ.
Giá cả này coi như đắt đỏ với vụ dân, nhưng với mức thu nhập hiện tại của hắn lại cực kỳ nhỏ bé.
Sau đó, Hứa Thâm đi ra hòm thư, lấy mấy tờ báo mình đã đặt mua vào phòng, bắt đầu đọc tin tức.
Quả nhiên, hắn đã nhìn thấy tin tức có liên quan tới khu phố Cách Lan: tại một khách sạn nào đó đã xảy ra thảm án, thật nhiều nhân viên thương vong, nghi ngờ có tội phạm hung ác hiện thân. . .
Các thám tử đã nhảy ra cùng tranh đấu, thảo luận, có vài người thuộc hội Nhân Ái Cơ Kim cũng lên tiếng, trách cứ tội phạm hung tàn, chẳng hề có chút tín ngưỡng nào.
Hứa Thâm càng đọc, suy nghĩ trong đầu càng thêm phức tạp, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
Hắn đổ chuyện do nhân loại làm lên người khư.
Nhưng những người này lại đổ chuyện khư làm lên người nhân loại.
Rút cuộc là bọn họ thật sự không hiểu tình huống, hay là trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra bên ngoài?