Suy cho cùng, sau khi đại đa số người trải qua quá trình áp bức sinh tử lúc đối mặt với khư, chờ mãi mới đến thời điểm thoát khỏi hiểm cảnh, điều đầu tiên bọn họ thường làm chính là tiêu tiền phóng túng, hưởng thụ sinh mệnh… Đương nhiên cũng có những người vẫn tiếp tục cưỡng ép chính mình đau khổ huấn luyện, nhưng số lượng không nhiều lắm.
"Hình như chiến thắng một lần, sẽ nhận được 5000. . ." Đôi mắt Hứa Thâm hơi hơi tỏa sáng.
Hắn lập tức lên xe quay trở lại trong cục, đi vào trang viên số hai.
Lúc này, Mục Tuyết, La Hoa, Ba Diệp đều đã tới rồi, Cố Thu Phong từng luận bàn với Hứa Thâm cũng có mặt, gã vẫn đeo một đôi tai nghe như trước, nhưng hình như âm nhạc bên trong đã được thay đổi rồi, và vẫn sôi động như cũ.
“Giờ cậu mới đến, không có xe sao?" Mục Tuyết nhìn thấy Hứa Thâm đi đến, khẽ nhíu mày hỏi. Cô không thích người ta đến muộn.
"Ách, không có, hơn nữa tôi cũng không biết lái xe."
"Có rảnh nên đi học một chút, loại chuyện này rất đơn giản." Mục Tuyết nói: “Kiểu gì về sau cậu cũng phải một mình đảm đương một phía, huống chi hiện giờ cậu đã có khu vực do mình quản lý rồi, nếu cậu không có xe, trợ giúp sẽ chậm chạp hơn nhiều."
Hứa Thâm gật gật đầu, đúng là mỗi lần muốn đi đâu đều phải gọi taxi cũng có chút bất tiện.
"Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy bắt đầu đối chiến đi, nhìn xem mấy người có ngượng tay hay không." Mục Tuyết nhìn về phía những người khác, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
Cố Thu Phong rất thức thời, nhanh chóng thoát tai nghe xuống, gã cũng không muốn nhìn thấy đôi tai nghe quý giá của mình lại bị rớt xuống, rồi hỏng mất đâu.
"Mọi người tự mình chọn lựa đối thủ đi." Mục Tuyết bình tĩnh nói: "Vẫn theo quy củ cũ, người thua mất 5000, nếu khiêu chiến tôi, thua mất cho tôi 5000, thắng sẽ được tôi cho 1 vạn!"
La Hoa cười nói: "Mục tỷ, chị đừng nói giỡn, mấy người chúng tôi còn chưa muốn chết. Tiểu Hứa, cậu có thể thử xem."
Cố Thu Phong cũng nhìn về phía Hứa Thâm, vẻ mặt nở nụ cười xấu xa: "Đúng vậy, kỳ thật Mục lão đại rất dịu dàng."
Một vạn. . . Hứa Thâm có chút động tâm, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, ở ngay lần đầu tiên huấn luyện mà chiến thắng đội trưởng, tình huống này có chút nghiêm trọng nha.
Hắn bình tĩnh lắc lắc đầu, sau đó nhìn về phía Cố Thu Phong: "Tôi chọn cậu ấy."
Cố Thu Phong lập tức giậm chân, giận dữ nói: "Móa nó, cậu thích bắt nạt người ta hả? Tôi nói cho cậu biết, lần trước tôi bại bởi cậu chính là chuyện ngoài ý muốn. Cậu thực sự cảm thấy mình có thể dễ dàng thắng được tôi sao? !"
"Ừm." Hứa Thâm thành thật gật đầu.
La Hoa và Ba Diệp đều nở nụ cười, La Hoa nói: "Thu Phong, tôi coi trọng cậu nha. Đáng tiếc Mục tỷ không cho chúng ta mở cá cược, bằng không kiểu gì tôi cũng đặt cậu thắng."
"Có quỷ mới tin anh!" Cố Thu Phong lập tức nghe ra ý tứ trêu ghẹo trong lời nói của đối phương, trong lòng có chút căm tức nghĩ thầm, chỉ vì gã thua Hứa Thâm một lần, vậy mà kéo theo bao nhiêu là phiền phức, chẳng những bị người mới đến xem thường, còn bị đám đội viên cũ khác cho rằng bản thân không được?
Không được! Không thể tiếp tục như thế được!
"Hừ, hôm nay tôi sẽ cho mấy người biết… biết cái gì gọi là kinh nghiệm nghiền áp!" Cố Thu Phong thở phì phì nói.
"Bắt đầu đi." Mục Tuyết lạnh nhạt nói.
Hứa Thâm và Cố Thu Phong đều đi thay trang phục tác chiến, La Hoa vứt cho hai người hai thanh kiếm Trảm Khư: "Dùng thứ này đi."
Hứa Thâm thoáng kinh ngạc, đưa tay tiếp nhận. Khi hắn cầm thanh kiếm kia lên mới phát hiện xúc cảm cũng khá tương đồng với kiếm của mình.
"Kiếm chưa được khai phong, nhưng phân lượng cũng tương tự như bản chính thức. Là Mục tỷ yêu cầu người trong cục chuyển kiếm Trảm Khư dạng bán thành phẩm tới đây đó." La Hoa cười cười.
Hứa Thâm sờ lên lưỡi kiếm một chút, quả nhiên chưa được khai phong, không sắc bén chút nào. Hắn hiểu, bọn họ làm vậy vì sợ ngộ thương. Hắn lập tức rút kiếm Trảm Khư của mình ra, tiếp đó cắm thanh kiếm bán thành phẩm kia vào hốc kiếm sau lưng.
Cố Thu Phong nhìn thấy hành động của Hứa Thâm, lại cả giận nói: "Móa nó, cậu vẫn muốn dùng lại chiêu hôm trước hả?"
Hứa Thâm có cảm giác mình đã chọc giận gã rồi. Nhưng hắn cũng có chút bất đắc dĩ… hắn chỉ biết mỗi một chiêu này thôi.
"Lần này tôi sẽ không khách khí đâu!" Cố Thu Phong giận dữ nói.
Và để chứng minh cho câu nói này, gã chính là người đầu tiên ra tay.
Bóng dáng nhanh chóng lướt về phía trước, mau lẹ và linh hoạt như cá chạch, kiếm quang trong tay chớp động, khiến cho người ta không nhìn ra gã sẽ tập kích theo phương hướng nào.
Còn Hứa Thâm thì ngược lại, hắn vẫn lặng lẽ đứng tại chỗ.
La Hoa và Ba Diệp đều ngưng mắt quan sát.
Trên thực tế, bọn họ trêu ghẹo thì trêu ghẹo thế thôi, nhưng ai nấy đều biết rõ thực lực của Cố Thu Phong, có lẽ lần trước gã thua đều vì sơ suất.
Nhưng lần này, rõ ràng là Cố Thu Phong đã dùng tới bản lĩnh thực sự rồi.
Sau lưng bọn họ. . . Mục Tuyết cũng đang nhìn chăm chú, cô đã nhận ra ý đồ chân chính của Cố Thu Phong, hết thảy những gì gã thể hiện ra trước đó, đều chỉ là hư chiêu, là biểu hiện giả dối mà thôi.
Rất nhanh, hai người đã va chạm vào nhau.
"Cậu vẫn chưa hành động?" Cố Thu Phong cũng có chút nóng nảy.
Đúng là công kích vừa nãy chỉ là hư chiêu, với mục đích lừa cho đối phương ra tay, từ đó gã sẽ vòng qua né tránh, rồi mới tiếp tục tập kích. Nhưng Hứa Thâm kia cứ đứng yên như khúc gỗ, lại có thể lấy bất biến ứng vạn biến, đẩy gã rơi vào thế bị động.
Cố Thu Phong thầm căm tức, gã cũng bất chấp kế hoạch ban đầu, dứt khoát chém thẳng vào mặt Hứa Thâm.
Tăng!
Đột nhiên một màn ánh sáng bạc lướt qua, Hứa Thâm rút kiếm. Chỉ trong nháy mắt, kiếm tốc đã phá vỡ kiếm thế hư ảo, rồi lấy thế sét đánh xẹt qua.
Đỉnh đầu Cố Thu Phong chợt lạnh.
Gã vội vàng lui về phía sau, sờ lên đỉnh đầu mình.
Móa nó, lại trọc rồi!
Hốc mắt Cố Thu Phong nhanh chóng đỏ ửng.
"Tôi liều mạng với cậu!"
"Được rồi." Mục Tuyết nói, giọng điệu có chút lạnh lùng, lập tức ngăn cản hành động của Cố Thu Phong.
Cô liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái thật sâu. Tốc độ của một kiếm kia quá mức kinh khủng, ngay cả cô cũng chỉ miễn cưỡng thấy rõ. Người mới được lão Liễu nhét vào đội bọn họ này, không tầm thường, tuyệt đối đã đạt đến thực lực cấp phó đội.