"Lấy tĩnh chế động, rất thông minh." Ánh mắt La Hoa chớp động, có chút cảm thán nói.
Ánh mắt Ba Diệp cũng trở nên ngưng trọng.
Nếu nói, lần đầu tiên là sơ suất, thì tới lần thứ hai vẫn bị một chiêu đánh bại, chỉ có thể giải thích bằng thực lực chênh lệch quá lớn mà thôi.
"Cậu thua, trả tiền đi." Mục Tuyết nói với Cố Thu Phong.
Cố Thu Phong kêu rên: "Tóc của tôi!"
"Ách, thật có lỗi, là tôi thực sự không biết nên chém vào đâu. . ." Hứa Thâm vò đầu. Hắn nhìn thấy hai khoảng trống màu trắng trắng thoáng hiện ra ở hai bên đầu đối phương, trong lòng cũng có chút băn khoăn…
Nếu không, lần sau nên gọt một mảnh ở giữa?
"Cậu… cậu!" Cố Thu Phong tức giận đến toàn thân run rẩy, nhưng cuối cùng, dưới ánh mắt nghiêm khắc của Mục Tuyết, gã vẫn phải cắn răng trả tiền cho Hứa Thâm.
"Đây là kiểu tóc đắt tiền nhất nha." La Hoa cười nói.
Nghe mà xem... Loại lời nói này quá mức trí mạng!
Ba Diệp cũng không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Kế tiếp là Ba Diệp đối chiến với La Hoa. Hai người bọn họ chiến đấu với nhau khá hấp dẫn, coi như có tiến có lùi.
Suy cho cùng, cả hai cũng là đối thủ cũ, thường xuyên giao chiến với nhau, bởi vậy chiến đấu gần mười lăm phút đồng hồ, mới phân thắng bại.
Chờ sau khi đối chiến chấm dứt, tất cả mọi người đều nghỉ ngơi, Mục Tuyết mới nói: "Nói với mọi người một chuyện, lão Từ đi rồi."
Lời này của cô cực kỳ đột ngột, nhưng đám người La Hoa đã quen rồi, có điều nội dung câu nói lại khiến bọn họ có chút sửng sốt.
"Lão Từ đi rồi?" Không biết Cố Thu Phong kiếm được cái mũ ở nơi nào, dứt khoát đội lên đầu. Gã vừa nghe câu này, lập tức ngơ ngác nhìn Mục Tuyết.
Trong lòng Hứa Thâm thoáng co rút lại, nhưng sắc mặt không hề biến hóa, chỉ lộ ra một chút nghi hoặc, coi như rất bình thường.
"Không phải được điều đi, là đã chết." Ánh mắt Mục Tuyết thoáng qua một tia âm trầm, nói: "Ngày hôm qua, tôi vừa nhận được tin tức, ở khu mà anh ấy quản lý, xuất hiện khư cấp C, anh ấy bất hạnh tử trận."
"Làm sao có thể." La Hoa không nhịn được nói: "Với thực lực của lão Từ, dù một mình đối chiến với khư cấp C, vẫn có phần thắng rất lớn. Rõ ràng anh ấy còn được hai lần chiến tích một mình giết khư cấp C mà, dù gặp phải đối thủ cực kỳ khó chơi, cũng đâu tới mức không đánh lại, còn mất cả cơ hội chạy trốn?"
"Đúng vậy, lão Từ vừa bị điều đi. . ." Sắc mặt Ba Diệp lộ vẻ kỳ quái.
Người bên ngoài đều nói biên đội số hai bọn họ là đội ngũ trường thọ. Lúc trước, lão Từ ở lại nơi này tới ba năm, mọi chuyện đều tốt đẹp, nhưng vừa rời đi mấy ngày đã chết. Chẳng lẽ biên đội số hai bọn họ thực sự được một loại lực lượng không biết tên giáng phúc rồi?
"Trong cục đã bố trí cho biên đội số năm qua xử lý chuyện bên đó rồi. Bọn họ sợ, nếu chúng ta đi qua, sẽ bị cảm xúc ảnh hưởng, dẫn tới không đủ lý trí." Mục Tuyết nói: "Nghe Hàn đội ở biên đội số năm nói, nội tạng của lão Từ đều bị ăn hết sạch, thi thể khư thú và thi thể lão Từ đều được đưa về trong cục kiểm tra. Theo bọn họ nói, rất có khả năng, trước khi lão Từ chiến đấu cùng khư thú, đã từng đụng độ với người khác."
Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động, đám người trong cục nắm bắt manh mối nhạy bén đến vậy?
"Ý của Mục tỷ là, có người đã đánh bị thương lão Từ từ trước, cho nên lão Từ mới không địch lại khư thú?" Sắc mặt La Hoa khẽ biến.
"Đây chỉ là một khả năng thôi. Nhưng căn cứ theo khẩu cung của những người xuất hiện tại đó, trước khi lão Từ trảm khư, anh ấy không hề bị thương. Và sở dĩ trong cục đưa ra phán đoán như vậy, là vì trên thân kiếm của lão Từ, có một lỗ hổng rất nhỏ. Hàn đội đã so sánh lỗ hổng kia rồi, đối phương nói vết tích này không giống va chạm với cánh tay lưỡi hái của con khư, ngược lại, giống va chạm với kim loại hơn." Mục Tuyết nói.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau.
"Nếu trong chuyện này còn có ẩn tình gì khác, người trong cục sẽ điều tra. Tôi chỉ muốn thông báo cho mọi người biết, qua hai ngày nữa, chúng ta sẽ cùng đi tế bái lão Từ, dù sao, mọi người cũng từng là đồng sự." Mục Tuyết nói.
Mấy người khẽ gật đầu.
Mục Tuyết nhìn về phía Hứa Thâm: "Cậu cũng có thể đến, dù sao anh ấy cũng là tiền bối của cậu."
"Ừm." Hứa Thâm gật đầu.
Ngày đó, mọi người vừa kết thúc đối chiến còn chưa phân tán, đã nhận được tin tức từ trong cục truyền đến.
Ngoại trừ những tiểu đội sắp chấp hành nhiệm vụ, các tiểu đội còn lại đều thống nhất thu kiếm Trảm Khư về, tiến hành giữ gìn kiểm tra.
Chiều hôm đó lập tức triển khai thu lại, tới ban đêm sẽ chấm dứt, trả về.
Sau khi Hứa Thâm cùng với đám người Mục Tuyết biết được tin tức này, tất cả đều hiểu, đây là người trong cục kiểm tra thi thể của lão Từ, sau đó đưa ra phán đoán, rất có khả năng hung thủ là người trong số bọn họ, bởi vì mâu thuẫn với lão Từ mới gây nên sự cố lần này.
Cũng có khả năng bọn họ dự định điều tra nội bộ trước, sau đó mới mở rộng ra những tổ chức khả nghi bên ngoài.
Không cần biết mục đích của bọn họ là gì, chỉ tính về hiệu suất làm việc thôi, Hứa Thâm cũng cảm nhận được tác phong nhanh chóng quyết đoán của người trong cục.
Buổi tối, đám người Mục Tuyết đều nhận được kiếm Trảm Khư của mình, chỉ duy nhất Hứa Thâm không có. Bên trên gửi một phần thông báo cho hắn:
Kiếm bị hao tổn, cần giữ lại chữa trị.
Hứa Thâm đã sớm đoán được, chỉ bình tĩnh gật đầu.
Mục Tuyết hỏi: "Gần đây cậu có chiến đấu với khư sao?"
Hứa Thâm khẽ gật đầu.
"Vậy cậu phải cẩn thận một chút." Mục Tuyết nói.
Cố Thu Phong ôm đầu, tức giận nói: "Chẳng lẽ chính cậu là người giết chết lão Từ?"
Hứa Thâm tức giận, ném qua cho gã một cái nhìn đầy khinh thường.
Mục Tuyết liếc mắt nhìn Cố Thu Phong một cái, nói: "Đừng nói bừa, kiếm bị hao tổn vốn là chuyện rất bình thường. Nói nữa, Hứa Thâm chẳng hề quen biết lão Từ, không có lý do gây ra chuyện kinh khủng kia. Người trong cục sẽ kiểm tra so sánh vết kiếm, cậu đừng có gây thêm phiền phức."
Cố Thu Phong hừ nhẹ một tiếng. Thực ra gã cũng chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, đương nhiên không phải thật sự hoài nghi Hứa Thâm.
Sau đó, tất cả mọi người giải tán.