"Nơi này còn có một phong thơ." Trương Lệ Dao mang theo vẻ mặt tò mò, trong ánh mắt chứa đầy hâm mộ, nói: "Hình như thanh kiếm này là hàng đặc chế, rất khác so với kiếm Trảm Khư chế thức bình thường." (chế thức là dạng sản xuất đại trà)
"Cô từng trông thấy loại này rồi?"
"Trước kia, lúc tôi còn đi làm trong cục, từng nghe người ta nhắc tới. Ừm, nói đơn giản một chút, bất cứ loại binh khí nào khác biệt với loại kiếm Trảm Khư được chế thức đồng bộ bình thường, đều là hàng đặc chế."
Trương Lệ Dao có chút cảm thán. Cô ấy cũng biết Hứa Thâm là khư lực giả trời sinh, có tiềm lực thật lớn, còn đang được trong cục bồi dưỡng trọng điểm, nhưng không nghĩ tới, hắn mới đạt đến hình thái thứ nhất, đã nhận được khen thưởng lớn lao như vậy, thậm chí trong lòng cô còn bắt đầu sinh một chút ý niệm đi theo.
Hứa Thâm gật gật đầu, nhưng không nói gì thêm nữa, hắn trực tiếp cầm kiếm và thư quay trở về.
Chờ tới khi hắn trở lại lầu nhỏ, mới cầm bức thư lên quan sát, dường như thứ này đã bị người nào đó mở ra rồi, tuy dấu vết rất mịt mờ, nhưng vẫn bị hắn chú ý tới.
Sâu trong đôi mắt hắn thoáng chớp động một tia sáng lạnh, nhưng vẻ mặt không chút cảm xúc, mở lá thư ra, đọc một lần. Nội dung trên lá thư khá đơn giản, thanh kiếm này được cục trưởng tặng cho hắn. Sau khi lão biết kiếm của hắn bị tổn hại, đã cố ý tiêu một khoản tiền lớn chế tác nên thanh kiếm đặc thù này.
"Cục trưởng đúng là người tốt. . ." Hứa Thâm thì thào tự nói.
Hắn thử vung kiếm một hồi, mới phát hiện tuy thanh kiếm này hơi nặng hơn bình thường một chút, nhưng lúc rót khư lực vào, thân kiếm lại trở nên nhẹ nhàng.
Dường như chất liệu của thanh kiếm này có chút tương tự như chiến đao của gã đàn ông đeo mặt nạ chú hề.
Hứa Thâm liên tục vung chém, dần dần thích ứng với nó, rồi trở nên thuần thục.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có ba bóng dáng rời khỏi vách tường.
"Chính là nơi này?"
Ba bóng dáng nọ chia thành ba phương hướng, tựa như một cái lồng giam hình tam giác, vây quanh Hứa Thâm vào giữa.
Ánh mắt bọn họ quét một vòng chung quanh, sau khi nhìn thấy cách bài trí bên trong cực kỳ đơn sơ, không tồn tại bất cứ nguy hiểm gì, ánh mắt mới dừng lại trên người thiếu niên kia.
"Đã trễ thế này, còn phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ sao?" Ánh mắt ba người khẽ nhúc nhích nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang mặc trang phục tác chiến, liên tục vung kiếm trong phòng.
Mà lúc này, Hứa Thâm vẫn đang duy trì vung kiếm, nhưng sau khi ba người nọ xuất hiện, tốc độ vung kiếm của hắn lập tức giảm xuống vài biên độ.
Tuy vậy, nếu chỉ nhìn bề ngoài, người khác vẫn cho rằng hắn đang dốc hết sức luyện tập.
Đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ?
Một người trong đó vừa kinh ngạc thốt lên, lập tức khiến trong lòng Hứa Thâm khẽ động.
Hứa Thâm vừa vung kiếm vừa đánh giá ba người trước mắt. Người ở chính giữa là một cô gái dáng người mảnh khảnh, chân dài, bên dưới chiếc quần da bó sát người màu đen, cặp đùi thon thả xinh đẹp càng thêm lung linh khó tả.
Trong đầu hắn không khỏi hiện ra một cái tên.
Cô bé chân dài biến thái!
Người đứng bên trái, là một thiếu nữ ôm kiếm, vẻ mặt lạnh lùng, tàn khốc.
Người đứng bên phải là thanh niên vừa nói chuyện. Hứa Thâm chỉ có thể dựa vào âm thanh để biết tuổi tác của gã không lớn, nhưng dưới góc độ không thích hợp, hắn không thể dùng khóe mắt nhìn quét về phía này.
Ba tồn tại hình thái thứ hai. . . Hứa Thâm có cảm giác yết hầu mình hơi khô khốc.
Lần trước, hắn có thể giải quyết gã đàn ông đeo mặt nạ chú hề nọ, toàn bộ đều dựa vào đánh lén.
Lần này lại trực tiếp gặp được ba người cùng đẳng cấp với đối phương, hiển nhiên, những người này chính là đám đồng đội nhận được tin tức nhưng tới khá muộn của gã.
Chẳng qua sự xuất hiện của bọn họ lại chậm trễ nhiều ngày như vậy, có chút khiến Hứa Thâm ngoài ý muốn, thậm chí hắn còn cho rằng chuyện này đã trôi qua rồi… Dù sao nếu con người ta thật sự muốn báo thù, đâu cần chờ lâu đến vậy?
Sớm biết sẽ gặp phải chuyện này, đêm nay hắn đã chẳng tới nơi đây. . . Hứa Thâm thầm hối hận, tại vì hắn đến lấy Tịnh Khư Tề nên mới nhân tiện trở về, dù sao gửi bưu kiện đến khách sạn nhỏ vùng ngoại thành rất bất tiện, cũng có chút quái dị.
"Cục trưởng đối xử với ta tốt như vậy, ta cũng không thể xao lãng, nhất định phải chăm chỉ tu luyện báo đáp cục trưởng." Hứa Thâm lầm bầm lầu bầu, lập tức đi về phía cô gái chân dài trước mắt, sau đó xuyên qua thân thể đối phương, cầm lấy lá thứ trên bàn, lại đọc thêm một lần nữa, tựa như đang khích lệ chính mình, sau đó đặt nó trở lại vị trí cũ.
Tiếp theo, hắn trực tiếp đi giày, chuẩn bị ra khỏi cửa: "Không thể khiến cho đồng đội chờ quá lâu."
Ba người kia đứng nhìn hành động của Hứa Thâm, cô gái ôm kiếm nọ ngưng mắt nói: "Thanh kiếm trên tay cậu ta là hàng đặc chế. Cậu ta cũng là hình thái thứ hai?"
"Không có khả năng, khư lực trong trái tim cậu ta rất mỏng manh, rõ ràng chưa bị nhiễu sóng, cũng chưa từng được rèn luyện." Thanh niên bên cạnh cất giọng bình tĩnh nói: "Phỏng chừng đã đạt đến điểm cực hạn của hình thái thứ nhất rồi, nhưng chỉ là vừa vặn đạt tới mà thôi."
"Nói như vậy, không phải cậu ta giết người sao?" Cô gái ôm kiếm nói.
Thanh niên đi đến trước bàn, cúi đầu nhìn một lát, đột nhiên cảm thấy khá thú vị nói: "Hóa ra là một khư lực giả trời sinh, giống đội trưởng của chúng ta nhé, hơn nữa còn là đối tượng được trọng điểm bồi dưỡng của cục Khư Bí nơi này."
Cô gái chân dài mặc quần da đang chăm chú nhìn theo bóng dáng thiếu niên vừa đi ra khỏi cửa phòng, nghe vậy lạnh lùng nói: "Không phải tất cả khư lực giả trời sinh đều có thể bước vào hình thái thứ hai, chẳng qua bọn họ chỉ tăng trưởng nhanh hơn người khác một chút khi còn ở hình thái thứ nhất thôi. Không có gì đáng ngạc nhiên cả. Huống chi trong đám người thuộc hình thái thứ hai chúng ta, đã không còn tồn tại loại khái niệm này."
"Đúng vậy, dù sao trái tim cũng bị nhiễu sóng rồi, chúng ta cũng chẳng khác gì khư lực giả trời sinh. Chút ưu thế này chỉ hữu dụng trong giai đoạn hình thái thứ nhất mà thôi." Thanh niên cười nói.
"Nếu không phải đối phương, chúng ta có nên tới cục Khư Bí một chuyến không, hay là trực tiếp quay về?" Thiếu nữ ôm kiếm nhìn cô gái chân dài, hỏi: "Chu Vọng đã chết, trạng thái của chúng ta cũng không quá tốt, nếu tiếp tục đến cục Khư Bí có phải đã chuyện bé xé ra to hay không?"
Trong mắt cô gái chân dài lập tức xuất hiện một mảnh lửa giận.