Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 184 - Chương 184. Lý Do Đó Là Đủ Rồi!

Chương 184. Lý Do Đó Là Đủ Rồi! Chương 184. Lý Do Đó Là Đủ Rồi!

Dù bọn họ đã hành động rất cẩn thận, nhưng trong khi chấp hành nhiệm vụ vẫn bị hao tổn một người đồng đội.

Nếu không phải thằng hề kia bỗng nhiên lại chết đi, khiến cho số lượng đội viên giảm bớt, có lẽ người đồng đội kia sẽ không chết.

Loại phản ứng dây chuyền này khiến đội ngũ bọn họ một lần tổn thất tới hai người, chắc chắn khi cô trở về, sẽ phải nghe đám lão già bên kia lải nhải không dứt!

"Tôi chẳng cần quan tâm xem cậu ta có phải tên đó hay không, chỉ cần biết cậu ta là đối tượng mà cục Khư Bí đang trọng điểm bồi dưỡng là được. Làm thịt cậu ta, coi như cho bọn họ một chút đau đầu nhức óc!" Cô gái chân dài chuyển thành nổi giận, trực tiếp bước đi.

"Lỡ như cũng không phải cục Khư Bí làm thì sao?" Thiếu nữ ôm kiếm nghiêng đầu, nghi hoặc nói.

"Đội trưởng không thoải mái, tự nhiên cũng muốn làm cho bọn họ không thoải mái cùng, quan tâm phải hay không làm gì?" Thanh niên cười nói.

Thiếu nữ ôm kiếm lập tức hiểu ra, nhanh chóng gật gật đầu: "Được rồi."

Lý do này đã đủ rồi.

Hai người vừa bước ra bên ngoài lầu nhỏ, đã nghe được giọng nói phẫn nộ của cô gái chân dài: "Thằng nhóc con kia đâu? Thời gian ngắn như vậy tên đó có thể chạy đi đâu chứ? !"

"Không phải cậu ta mới nói cần phải đi chấp hành nhiệm vụ sao? Phỏng chừng là sợ đội viên chờ quá lâu. . ." Thanh niên kia nhìn khắp nơi xung quanh, đang nói được một nửa chợt tạm dừng, giật mình nói: "Cậu ta chỉ có một mình ở đây, vì sao phải lầm bầm lầu bầu?"

Ba người liếc nhau, sắc mặt đều thay đổi.

"Khốn nạn!" Cô gái chân dài phẫn nộ, lập tức gỡ chiếc mũ quan quân màu đen trên đầu xuống, mái tóc lập tức bay lả tả trong bóng đêm, lộ ra một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, nhưng lúc này trên mặt tràn ngập phẫn nộ và dữ tợn, đã nghiêm trọng phá hủy vẻ đẹp kia.

Con ngươi của cô biến thành màu tím sẫm, rất nhanh, cô đã lao về một phía: "Tìm được tên kia rồi!"

Bóng dáng xuyên qua dãy kiến trúc, lập tức đuổi theo.

Thanh niên và thiếu nữ ôm kiếm cũng nhanh chóng lao theo.

Trên con đường xa xa, Hứa Thâm đang cấp tối chạy về phía trước, bóng dáng linh hoạt như khỉ vượn trong bóng đêm, những kiến trúc chung quanh nham nhở, giống như rỉ sắt, hắn lao mình trong bóng tối, rất nhanh đã rời xa lầu nhỏ.

Trong lúc Hứa Thâm khẩn cấp chạy về phương xa, thỉnh thoảng hắn cũng quay đầu nhìn lại.

Bỗng nhiên, hắn bắt gặp bóng dáng cô gái chân dài xuất hiện giữa một đống kiến trúc đằng sau, sắc mặt không khỏi đột biến.

Đối phương đã phát hiện ra điều gì?

Vì sao lại đuổi theo?

Hẳn là hắn không bỏ sót lại manh mối nào trong phòng cả, nếu không những người này đã phát hiện ra trước, từ đó tập kích hắn rồi.

Huống chi hắn còn cố ý để lại lá thư kia để biểu lộ thân phận của mình nữa.

Đến tột cùng là những người này tìm thấy sơ hở do hắn để lộ, hay chỉ đơn thuần là không kiêng nể gì?

Hoặc là… Cả hai?

Sắc mặt Hứa Thâm lập tức trở nên khó coi, hắn lao lên đường cái, lúc này hắn đã không còn thời gian tự hỏi vì sao lại xảy ra loại rối loạn này nữa, chỉ còn cách gia tốc tiến về phía trước thôi.

"Muốn trốn trở về trong cục sao. . ." Cô gái chân dài hướng đôi mắt lạnh như băng, ánh mắt xuyên thấu qua tầng sương mù, nhìn theo bóng dáng đang chạy trốn rất nhanh trên con đường phía trước, sát ý trong lòng càng thêm dày đặc.

"Nói như vậy, vừa rồi cậu ta có thể trông thấy chúng ta?" Thanh niên đi theo đến, vẻ mặt cũng rất nghi hoặc, hỏi: "Nhưng tôi nhìn thấy trái tim cậu ta, quả thật không có nhiễu sóng, chẳng lẽ cậu ta có một loại năng lực đặc thù có thể ngụy trang?"

"Không cần biết như thế nào, cứ bắt về sẽ biết." Thiếu nữ ôm kiếm cất giọng lạnh lùng nói.

Mấy người bọn họ xuyên qua khu phố, muốn đuổi theo trong Khư giới, nhưng phía trước lại là một mảnh rừng cây trong Khư giới, hoàn cảnh quá phức tạp, sẽ gây trở ngại khá lớn, ba người không thể không rời khỏi Khư giới, xuất hiện ở ven đường một tòa nhà cao tầng.

Bọn họ cũng buông xuống hiện thực, tiếp tục truy đuổi không ngừng.

"Chạy nhanh quá, quả nhiên cậu ta không phải tồn tại ở hình thái thứ nhất bình thường."

"Nhưng loại tốc độ này, vẫn quá chậm so với chúng ta. . ."

Rất nhanh, bóng dáng thiếu nữ ôm kiếm đã cấp tốc tới gần. Rồi bỗng nhiên bóng dáng cô gái tựa như quỷ mỵ, biến mất, đã trốn vào trong bóng đêm.

Hứa Thâm thường xuyên quay đầu nhìn lại, bắt gặp ba người đang truy kích phía sau dần dần tiếp cận… Ừm? Bỗng nhiên, Hứa Thâm nhìn thấy trong đám người bọn họ vừa thiếu mất một người.

Sắc mặt hắn đột biến, lại gia tốc chạy đi.

Tuy hắn không biết người nọ đã đi đâu, nhưng đây tuyệt đối là một tín hiệu nguy hiểm.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Hứa Thâm nhìn thấy một bóng dáng đáp xuống bên đường, ngay trước mặt hắn, linh hoạt không một tiếng động.

Đúng là thiếu nữ ôm kiếm trong số ba người lúc trước.

Bóng dáng đối phương mơ hồ, dường như cả người đã bị một tầng vật chất màu đen nào đó bao trùm lại, bóng dáng cũng biến thành tối đen, đứng lặng trên con đường trước mặt Hứa Thâm.

Vẻ mặt cô gái đầy tĩnh mịch, chỉ bình thản rút kiếm ra, đặt nó nằm ngang phía trước.

Hứa Thâm không khỏi cảm thấy ngơ ngác.

Đây là. . . Công kích sao?

Tuy trong lòng khá nghi hoặc nhưng vẻ mặt không xuất hiện chút biến hóa nào.

Căn cứ theo dáng vẻ của đối phương, tựa như cô ấy cho rằng hắn sẽ một mực cắm đầu chạy tới, sau đó lao thẳng vào kiếm phong kia và tự sát. . . ?

Hắn không quá hiểu… đây là chiêu thức quái quỷ gì?

Nhưng bóng dáng không chút biến hóa, vẫn đang lao đi thật nhanh.

"Còn không mở Khư Nhãn?" Thiếu nữ ôm kiếm nhìn thấy Hứa Thâm đang cắm đầu chạy trốn, nhưng không mở Khư Nhãn, đây là muốn… tiết kiệm khư lực?

Trước khi cô phát hiện ra điểm này, theo dự tính ban đầu, cô sẽ căn cứ phản ứng theo của Hứa Thâm để làm ra biến hóa thích hợp, nhưng đến lúc này, bỗng nhiên trong lòng có chút cảm giác tức cười, thằng hề sẽ bị một tên nhóc như vậy giết chết sao?

Quá vớ vẩn. . .

Bình Luận (0)
Comment