Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 185 - Chương 185. Một Đấu Hai!

Chương 185. Một Đấu Hai! Chương 185. Một Đấu Hai!

Đột nhiên “Phốc” một tiếng.

Hàn quang xẹt qua.

Thiếu nữ ôm kiếm mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn thấy Hứa Thâm vừa xẹt qua bên người mình, cùng với hai đồng đội đang từ phía sau gia tốc đuổi theo, thậm chí cô còn nhìn thấy biểu cảm đầy nét kinh sợ trên mặt bọn họ.

Nhưng vì sao bọn họ vừa nhìn cô lại xoay người đi nhỉ. . . À, hóa ra tại cái đầu của cô, nó vừa rơi xuống đất.

Bùm.

Thân thể không đầu của thiếu nữ ôm kiếm cũng theo đó mà ngã xuống, đôi mắt cô trừng lớn, trên gương mặt thanh tú, non nớt vẫn còn nguyên một tia biểu cảm không sao tin nổi, nhưng vẻ mặt đang dần dần cứng lại.

"A a a! !"

Cô gái chân dài nhìn thấy cảnh này, hốc mắt lập tức đỏ lên, phát ra một tiếng rống giận đầy phẫn nộ và dữ tợn. Đột nhiên trên gương mặt xuất hiện những đường kinh mạch màu tím, bắt đầu từ khóe mắt kéo dài ra ngoài, lan tràn đến cổ, cùng với khe sâu bên trong hai đỉnh núi nguy nga trắng như tuyết.

Tiếng rống giận dữ này làm đám người qua đường chung quanh kinh ngạc, đều quay đầu nhìn qua.

Mà ngay cuối ngõ nhỏ, Hứa Thâm cũng nghe được âm thanh phẫn nộ này, hắn quay đầu lại, đưa mắt nhìn, quan sát dáng vẻ điên cuồng của hai người kia.

Trong lòng hắn đã có chút ngơ ngác và nghi hoặc.

Kỳ thực, hắn vẫn ôm tâm lý cứ thử xem mình có thể chém chết cô gái kia mà không tốn chút sức nào hay không, nhưng ai ngờ thiếu nữ kia lại phản ứng như vậy, dường như cô ấy không nghĩ rằng hắn sẽ ra tay, kết quả là cứ đứng im như phỗng ở nơi đó.

Đây là tồn tại hình thái thứ hai hả?

Vì sao hắn lại có cảm giác cô gái này còn ngu hơn gã đàn ông đeo mặt nạ chú hề kia?

Nói đến đây bỗng nhiên hắn hơi nghi hoặc một chút, chẳng lẽ bọn họ đã đuổi tới nơi này rồi, còn cho rằng hắn không nhìn thấy bọn họ?

Nhưng mà hắn có thể chém được đối phương, nghĩa là đối phương đã buông xuống hiện thực rồi. . .

Hứa Thâm nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao thiếu nữ ôm kiếm kia lại ngu như vậy.

Mà thiếu nữ ôm kiếm kia… đến lúc chết cũng không hiểu được, vì sao rõ ràng cô đã dùng năng lực đặc thù, còn dưới tình huống Hứa Thâm không mở Khư Nhãn, vậy mà hắn vẫn có thể nhìn thấy mình. . .

"Giết hắn! !" Vẻ mặt cô gái chân dài mặc quần da kia đầy nét dữ tợn, dứt khoát vứt bỏ chiếc mũ quan quân màu đen trong tay xuống, trực tiếp lao tới, cấp tốc bay vút về phía Hứa Thâm, trong tay xuất hiện một thanh đoản kiếm màu đen.

Bóng dáng cô gái này khỏe khoắn, xinh đẹp tựa báo săn, lao mình xẹt qua trong đêm đen.

Con ngươi Hứa Thâm co rụt lại, hắn vội vàng toàn lực chạy trốn, phía trước là đoạn cuối của ngõ nhỏ, hắn vội búng người nhảy vọt qua, ai ngờ khi hắn vừa tiếp đất, bỗng cảm nhận được từng đợt hàn ý đánh úp lại.

Chỉ thấy bóng dáng cô gái chân dài kia lập tức xuyên thấu qua vách tường, nhưng tốc độ không hề giảm, chỉ nhanh chóng dung nhập vào Khư giới, tránh né vách tường trước mặt. Lúc này đoản kiếm trong tay cô tựa như hai cái răng nanh của độc xà, lập tức đâm thẳng tới sau lưng hắn.

Khoảng cách lúc trước còn mấy chục mét, nhưng chỉ sau vài giây ngắn ngủi, đã bị kéo gần lại!

Sắc mặt Hứa Thâm cực kỳ khó coi, hắn phải tập trung khư lực vào mắt, mới miễn cưỡng bắt kịp tốc độ ra tay của đối phương, nhưng thế còn chưa đủ.

Hắn nhanh chóng rút kiếm, toàn lực chém tới!

“Tranh” một tiếng, Hứa Thâm cảm nhận được một luồng lực lượng cực kỳ lớn truyền đến từ cổ tay, thân thể không khỏi lùi về phía sau.

Mà thế công của cô gái chân dài cũng theo đó, thoáng tạm dừng một chút, gương mặt vốn đầy phẫn nộ và sát ý, dần dần sinh ra một loại vặn vẹo và hưng phấn kỳ dị.

"Đều là mày giết bọn họ, đúng hay không? !"

Cô từ từ đến gần Hứa Thâm, tuy đang mở miệng chất vấn, nhưng trên thực tế, trong giọng nói lại mang theo một loại phấn khởi và dữ tợn tự nói:

"Hình thái thứ nhất lại có thân thủ như vậy? Thú vị, thú vị, chắc mà mày nhìn thấy Phi Tuyết, nhưng năng lực 'Hắc Dạ' của cô ấy chính là kỹ năng ám sát mạnh nhất đó nha. . ."

Hứa Thâm hơi hơi lui về phía sau, từ trong ánh mắt của đối phương, hắn bắt gặp một loại cảm giác bản thân chính là con mồi đang bị độc xà nhìn thấu, rõ từng chân tơ kẽ tóc.

Hắn có chút quen thuộc với loại ánh mắt này, đó chính là ánh mắt của những con khư đẳng cấp cao khi chúng nhìn chăm chú vào hắn.

Lúc này, thông qua khóe mắt, hắn trông thấy bóng dáng thanh niên kia vừa ló ra khỏi vách tường phía sau, gã đang đứng trên tường, hướng vẻ mặt bình tĩnh nhìn xuống hắn, tựa như loại tâm trạng phẫn nộ lúc trước đã tan biến cả rồi.

Nhưng loại ánh mắt bình tĩnh này, lại quỷ dị như mặt biển, bất cứ lúc nào cũng có thể dấy lên sóng thần cao vạn trượng.

Một đấu hai.

Còn là hai tồn tại hình thái thứ hai.

Tim Hứa Thâm lập tức chìm xuống đáy cốc.

Lúc trước, hắn có thể chém giết thiếu nữ ôm kiếm kia, toàn bộ đều dựa vào vận khí. Căn cứ theo cách nói của cô gái chân dài trước mắt, rõ ràng là đối phương đã phát động một loại năng lực rất khó phát hiện ra, và kể cả khi hắn mở Khư Nhãn cũng không thể nhìn thấy, nhưng lúc ấy hắn không mở Khư Nhãn, mới khiến đối phương tiến thêm một bước, thả lỏng cảnh giác, cuối cùng tạo điều kiện cho hắn đánh lén giết chết.

Nhưng hiện tại, rất khó xảy ra loại tình huống vừa rồi.

"Tao sẽ không cho mày chết thống khoái như vậy. Tao sẽ chặt đứt tứ chi của mày, sau đó mang mày về, bổ vỡ sọ mày, dùng phần óc bên trong, bón cho Khư Thụ ăn." Cô gái chân dài đi từng bước một về phía Hứa Thâm, đôi mắt màu tím mang theo dữ tợn và phấn khởi: "Mày sẽ cảm nhận được quá trình tuỷ não của bản thân bị nó hấp thu từng chút từng chút một. Cái loại cảm giác này, tao thật sự rất muốn trải nghiệm một chút. Đến lúc đó, mày cần phải tỉ mỉ miêu tả cho tao nghe nhé. . ."

Ánh mắt Hứa Thâm đầy trầm tĩnh, thân thể hơi hơi lui về phía sau, vẫn duy trì tốc độ ngang bằng với từng bước chân chậm rãi của đối phương.

Khoảng cách giữa hai người vẫn duy trì ở mức độ ban đầu.

Tia dữ tợn trong mắt cô gái chân dài dần trở nên nồng đậm, bỗng nhiên bóng dáng bổ nhào tới, nhanh đến mức Hứa Thâm thông qua Khư Nhãn cũng chỉ bắt giữ được một mảnh tàn ảnh.

Đây là chênh lệch tuyệt đối về thực lực!

Bình Luận (0)
Comment