"Tiểu Hạ, có phải cô và người bạn này của cô có hiểu lầm gì đó hay không?" Thanh niên bên cạnh nhìn thấy sắc mặt khó coi của Hạ Tĩnh Tương, thử dò hỏi một chút.
Hạ Tĩnh Tương phục hồi lại tinh thần, lập tức thu hồi cảm xúc của bản thân, bỗng nhiên lúc này, cô mới chú ý đến vị đội viên ngày thường tương đối thân cận với mình, đang ngồi ở thùng xe bên kia.
Kể cả thanh niên có quan hệ tốt nhất với cô, cũng duy trì khoảng cách giữa bọn họ là một cái mông.
Miệng cô khẽ nhếch lên, mấp máy một chút, nhưng rất nhanh đã phục hồi lại như cũ, lắc đầu nói: "Không có hiểu lầm gì, cũng không có xung đột gì, chỉ là tôi đơn thuần không thích có người dựa vào quan hệ để thượng vị mà thôi."
Mấy người đội viên kia thoáng ngẩn ra, sau đó lại khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đội trưởng bên cạnh lắc đầu nói: "Cô bé ngốc, thế đạo này còn có nhiều chuyện không nhìn nổi hơn đó, nếu cô cứ đi chỉ trích, có thể nói hết được hay không? Tới cuối cùng chỉ khiến bản thân mình đầy rẫy những thương tổn thôi. . . Được rồi, có cơ hội đi mời người ta ăn một bữa cơm, nói vài câu khách khí, xoa dịu đi mối quan hệ giữa hai người một chút, dù sao đối phương cũng có tư chất đặc thù, hiện giờ còn được thăng chức lên biên đội số hai, chỉ cần không chết, khẳng định trong tương lai sẽ trở thành đại đội trưởng trong cục."
Đại đội trưởng trong miệng bọn họ chính đội trưởng thuộc thê đội thứ nhất.
Hạ Tĩnh Tương nhìn thấy gã tận tình khuyên bảo, dáng vẻ chỉ muốn tốt cho mình, trong lòng chỉ còn lại chua xót và cười lạnh. Gã nói thì hay lắm, còn không phải sợ cô đắc tội với Hứa Thâm, rồi làm liên lụy đến bọn họ hay sao?
Nhưng cô chỉ nghĩ thầm như vậy, chứ không hề phản bác, coi như qua khoảng thời gian vừa rồi đã học được cách che giấu mũi nhọn, chỉ ừ một tiếng: "Tôi sẽ làm vậy."
Đội trưởng thấy cô đã nghe lời khuyên bảo, cũng thoáng thở phào một cái.
. .
. . .
Trấn Thiển Ngâm.
Dưới tầng sương mù bao phủ, trong trấn nhỏ trở nên yên tĩnh vô cùng, chỉ ngẫu nhiên có vài tiếng gà kêu chó sủa vang lên.
Trong một khu nhà xưởng chăn nuôi nào đó, đám gà chó đang bị nhốt trong chuồng, đang hung hăng vật lộn.
Trên một con đường nào đó trong trấn nhỏ, chợt xuất hiện một bộ thi thể đã hư thối.
Ở bên cạnh thi thể là nơi xây dựng Đạo Manh tác, có vụ dân dựa vào sợi dây thừng này di chuyển, khi đá phải bộ thi thể này, còn cho rằng bản thân vừa đá phải thứ rác rưởi nào đó, vì thế lại dùng sức lực lớn hơn, muốn đá bay nó đi.
Mãi về sau, thời gian qua lâu rồi, trên bộ thi thể nọ bắt đầu bốc lên mùi hôi thối,
mới có người chửi rủa, quét thi thể nọ qua một bên, cho rằng con chó hoang nào đó chết.
Dù sao nội tạng trong bụng thi thể đã bị đào rỗng, từ cảm giác đá trên chân, cũng chẳng khác gì con chó.
Ngay lúc này, chỉ có một vài vụ dân đang hoạt động trên trấn, bọn họ đi mua đồ ăn nấu cơm, và những vật dụng thiết yếu hằng ngày.
Gần đây trên trấn đã xảy ra một chút việc lạ, tuy những vụ dân này không nhìn thấy, nhưng lỗ tai rất thính, bọn họ thường xuyên châu đầu ghé tai cùng những người quen thuộc, "lắng nghe kể chuyện". Đó cũng là loại hoạt động giải trí hàng đầu của vụ dân.
Có rất nhiều đề tài câu chuyện, từ những chuyện bên người đến những chuyện phương xa, bổ sung chút màu sắc cho thế giới tưởng tượng vốn đầy nhạt nhẽo, vô vị và chìm trong hắc ám của bọn họ.
"Cứ gần tới nửa đêm, là xiềng xích ngoài cửa luôn rung động… Hoa lạp lạp, tựa như có bước chân người nào đó vướng vào vậy. Mọi người nói xem, đã khuya vậy rồi, ai còn phải ra ngoài đi làm công nữa? Tôi hoài nghi đó là kẻ trộm!"
"Cái gì mà kẻ trộm chứ? Cô còn không nghe nói gì sao? Gần đây giáo đường Hắc Quang bên kia đều đóng cửa rồi, nghe nói đã cho chuyện lớn xảy ra."
"Tôi cũng có nghe nói, hình như có tín đồ ruồng bỏ tín ngưỡng, phạm vào giáo điều, trêu chọc vào thứ không sạch sẽ đó. Anh có thấy gần đây người đi đường dần trở nên thưa thớt hay không?
"Được rồi được rồi, nói gì muốn hù chết người rồi. Chúng ta nhanh về nhà đi, nửa đêm hôm qua, con tôi cứ một mực khóc nháo, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì."
"Con ư? Dì ba ơi, có phải dì nhớ nhầm hay không? Dì đâu có con. . ."
. . .
. . .
Trong tầng sương mù bên ngoài trấn nhỏ, có ba chiếc xe vũ trang màu đen mang theo tiếng động cơ vù vù trầm thấp, lắc lư trên con đường xóc nảy, đầy tổn hại tiến vào vùng ngoại thành. Khi bọn họ đi ngang qua lối vào trấn nhỏ, lập tức men theo đường chính đi vào bên trong.
Ven đường, ngẫu nhiên đoàn người cũng có thể nhìn thấy một vài vụ dân mang theo đồ ăn trong tay, đang men theo Đạo Manh tác được bố trí ở ven đường, từ từ đi lại, vẻ mặt tất cả đều chết lặng, không một chút biểu cảm.
Bỗng nhiên tiếng loa vang lên, chiếc xe phanh gấp dừng lại.
Chỉ thấy ở ven đường phía trước chiếc xe, bỗng nhiên có một cậu bé nhảy lên, đang nhanh chóng chạy theo quả bóng cao su trước mặt.
Cậu bé đã ôm được bóng cao su, chợt nhìn thấy chiếc xe đột ngột dừng lại, cũng tò mò dừng lại theo, rồi quay đầu qua, để lộ hàm răng trắng như tuyết, trên mặt tươi cười:
"Mấy cô chú nhìn thấy cháu ư. . ."
Cố Thu Phong đẩy cửa xe, phun ra một ngụm nước miếng: "Xem ra nơi này đã thành sào huyệt của khư rồi, chúng ta vừa tới còn có lễ gặp mặt?"
Nói xong, gã lập tức đi về phía cậu bé kia.
Cậu bé vẫn cười như cũ, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn thanh niên trước mắt, nụ cười trên mặt lại dần dần trở nên vặn vẹo, từ từ biến thành dữ tợn.
"Cười móa nó mà cười!" Bỗng nhiên Cố Thu Phong đá một cước tới, ngay sau đó đã phi thân lao lên, rút kiếm chặt đứt đầu đối phương chỉ trong nháy mắt.
"Chỉ là một con cấp E, cũng dám chắn đường đi của lão tử!" Cố Thu Phong mắng một tiếng, lại không quên phun ra một ngụm nước miếng lên thi thể.
Trước khi gã trở lại chiếc xe đằng sau, đã thấy Mục Tuyết mang theo đám người Hứa Thâm đều xuống xe.
Mục Tuyết khẽ nhíu mày, quan sát con khư vừa bị Cố Thu Phong chém giết.
Khư cấp E không đáng sợ, nhưng bọn họ vừa tiến vào trấn nhỏ, lại gặp được một con khư quang minh chính đại ở ven đường như vậy, chỉ sợ tình huống bên trong trấn nhỏ này còn hỏng bét hơn những gì bọn họ tưởng tượng. . .