Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 202 - Chương 202. Phân Công Hành Động!

Chương 202. Phân Công Hành Động! Chương 202. Phân Công Hành Động!

Đằng sau, xe của biên đội số 32 và biên đội số 24 đều ngừng lại, đám người của hai đội đều lục tục xuống dưới, cầm chắc binh khí trong tay, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

Không ít người vừa nhìn thấy khư bị chém giết trước mắt, sắc mặt đã hơi hơi biến hóa, hiển nhiên tất cả bọn họ đều cảm nhận được áp lực.

"Chúng ta dừng xe ở nơi này đi, lúc trở về cũng tập hợp tại nơi này." Mục Tuyết lấy ra ba phần bản đồ từ trong trang phục tác chiến: “Đây là bản đồ trấn nhỏ, rõ ràng là một con khư cấp C đang chiếm cứ bên trong nhà trấn trưởng, tôi nghi ngờ một con khư cấp C khác đang ở trong nhà ông dượng của vị cao tầng hiệp hội Chưng Khí kia, ngoại trừ hai con này, trong trấn nhỏ còn có một chút khư cấp D và khư cấp E đi lang thang khắp nơi. Hẳn là đồ ăn tùy thân cho hai con đại khư kia sử dụng. Trước mắt không rõ số lượng của chúng, nhưng tôi tin tưởng các vị cũng thấy được rồi, hẳn là số lượng này không ít."

Đám người thuộc hai đội đều không hé răng nửa lời, mặc dù có thê đội thứ nhất bên cạnh nhưng trong lòng bọn họ vẫn dâng lên một loại cảm giác bản thân chuẩn bị tiến vào đầm rồng hang hổ.

"Hiện tại phân công nhau hành động, tạo thành ba đội." Mục Tuyết nhìn về phía Cố Thu Phong và La Hoa, cuối cùng mới nói: "Tiểu La, cậu và Hứa Thâm làm thành một đội, đi tới nhà ông dượng của vị cao tầng hiệp hội Chưng Khí kia, cứu vớt người nọ. Ba Diệp, anh chín chắn nhất, coi như một mình anh mang một đội, đến nhà người giàu có nhất nơi này nghĩ cách cứu viện. Còn cậu theo tôi."

Câu cuối cùng dành cho Cố Thu Phong.

Cố Thu Phong lập tức lộ ra tươi cười, thậm chí còn có loại cảm giác được người ta sủng ái. Xem đi, tuy gã làm ra thật nhiều chuyện phiền toái, nhưng trong lòng đội trưởng vẫn quan tâm tới gã nhất.

"Đội trưởng, chỉ có tôi và Hứa Thâm, dường như. . . Không quá an toàn?" Thật rõ ràng, trong cách chia đội này, La Hoa không vừa lòng nhất là chia gã đi cùng với Hứa Thâm.

Gã cực kỳ hiểu bản thân được mấy cân mấy lạng, còn Hứa Thâm. . . Tuy hắn đã đánh bại Cố Thu Phong tới hai lần, nhưng Cố Thu Phong là gì?

Chính là cây rụng tiền trong đội. . . Ai cũng có thể lắc được 5000.

"Đúng vậy đội trưởng, nếu không cứ để ba người chúng ta cùng một đội đi, chờ sau khi cứu được ông dượng kia, lại cùng nhau tới nhà giàu có nhất trấn." Ba Diệp cũng gật đầu: "Lỡ như thật sự gặp phải khư cấp C, chỉ hai người bọn họ, sợ là có chút hung hiểm."

"Đây là chấp hành nhiệm vụ, không phải đi thăm lần lượt từng nhà." Sắc mặt Mục Tuyết lạnh xuống: "Nhiệm vụ của chúng ta là cứu viện. Mấy người biết cái gì gọi là cứu viện không? Nghĩa là nếu mục tiêu chết rồi, thì nhiệm vụ của chúng ta cũng thất bại. Đến lúc đó, đừng ai mơ đến chuyện nhận được công lao, không giảm công đã quá tốt rồi. Hết thảy phải lấy thần tốc là chủ!"

"Nhưng. . ." Ba Diệp còn muốn khuyên nữa, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Mục Tuyết giết trở về.

La Hoa thấy vậy cũng không tiếp tục mở miệng nữa, chỉ là sắc mặt có chút khó coi.

Hứa Thâm nhìn vẻ mặt hai người bọn họ, biết là bọn họ đã hiểu lầm Mục Tuyết. Cô phân phối như vậy, hiển nhiên là muốn cho hắn có cơ hội thể hiện, biểu lộ ra "Thành ý" .

Khác hoàn toàn so với loại tính cách khó mà nắm bắt được của Ly tỷ, vị Mục đội này rõ ràng là loại người ngoài lạnh trong nóng. Từ đáy lòng Hứa Thâm cũng có chút áy náy, hắn có cảm giác bản thân cũng nợ đối phương một phần nhân tình nho nhỏ.

"Mấy người đi chọn một đội, chúng ta chuẩn bị xuất phát đi." Mục Tuyết phất tay nói, cực kỳ dứt khoát, không cho mọi người có cơ hội nhiều lời.

Đội trưởng hai đội còn lại há miệng thở dốc, trong lòng có khổ mà không nói nên lời.

Rõ ràng bọn họ đã tới một nơi đáng sợ như vậy, còn phân công nhau hành động, cô thực sự nghĩ rằng đây là "Phân công nhau" ư?

Nhưng đội viên của người ta kháng nghị còn không có hiệu quả, bọn họ đương nhiên sẽ không nói gì, không nên tự làm mình mất mặt.

Bọn họ gặp được người dẫn đội như vậy, chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

"A? Đội trưởng, chúng ta thì sao?" Lúc này, Cố Thu Phong mới phản ứng lại: "Người của hai đội kia đều theo chân bọn họ rồi, thì ai sẽ yểm trợ cho chúng ta đây?”

Mục Tuyết liếc mắt nhìn gã.

Đáp án, vừa nhìn là hiểu.

"Trong mấy người, ai muốn theo tôi?" Tính cách Ba Diệp rất dứt khoát, nếu đã không khuyên được Mục Tuyết, gã cũng không tiếp tục nhiều lời vô nghĩa, thay vào đó là xoay người chuẩn bị xuất phát.

"Tôi!"

"Tôi!"

Đội trưởng hai đội đồng thời mở miệng.

Hiển nhiên lúc này là thời điểm nên tích cực biểu hiện ra, đó cũng là một loại đạo lý đối nhân xử thế.

Hứa Thâm tranh thủ lúc Ba Diệp chọn lựa, vội vàng nói: "Ba ca, để cho bọn họ theo tôi đi, bên trong có bạn bè của tôi."

Hắn vừa nói vừa chỉ qua biên đội số 32.

Ba Diệp nhìn thoáng qua rồi nói: "Cậu khẳng định ư? Tuy bọn họ đều là thê đội thứ ba, số thứ tự không tượng trưng cho tuyệt đối thực lực, nhưng thường là những biên đội có số thứ tự nhỏ hơn, sẽ có nhiều đội viên lão luyện hơn."

"Ừm, Ba ca bên kia cũng cần nhân thủ. Anh cẩn thận một chút." Hứa Thâm cũng tỏ ra rất quan tâm, lập tức nói.

"Dễ bàn." Ba Diệp cười cười.

Hạ Tĩnh Tương nghe được đoạn đối thoại giữa hai người, trong lòng có chút khó chịu nhi.

Lúc bọn họ cùng ở trong huấn luyện doanh, huấn luyện viên từng điều Hứa Thâm đến tiểu đội huấn luyện của cô, nếu nói về mối quan hệ, thì bọn họ phải thân thiết hơn mới đúng. . .

"Mọi người nhận bản đồ đi." Mục Tuyết giao bản đồ cho Hứa Thâm và Ba Diệp, sau đó mang theo Cố Thu Phong với vẻ mặt u oán, bước lên đường chính, rời đi.

Hứa Thâm nhìn về phía bản đồ, bên trên có ký hiệu địa điểm.

"La ca, đừng hiểu lầm Mục đội, cô ấy có ý tưởng của mình. Chờ sau khi nhiệm vụ chấm dứt, trở về tôi mời anh ăn cơm." Hứa Thâm vỗ vỗ bả vai La Hoa, cười nói.

La Hoa cố nặn ra một nụ cười, rồi đưa mắt nhìn bóng dáng dần biến mất của Mục Tuyết, khẽ hít sâu một hơi rồi lắc đầu nói: “Trước kia Mục đội vốn không bất cẩn như vậy, có thể là. . . Thôi quên đi, chúng ta cũng nhanh xuất phát nào."

Bình Luận (0)
Comment