Hứa Thâm gật gật đầu, sau đó vẫy vẫy tay với Đặng Phong.
Đặng Phong mừng rỡ, lập tức kích động chạy tới. Nhưng ngay sau đó, gã lại tỏ ra có chút kính sợ với La Hoa bên cạnh Hứa Thâm, vội vàng cúi đầu khom lưng gọi một tiếng La ca.
"Là bạn bè của Hứa Thâm thì cũng là bạn bè của tôi, cậu đừng khách khí như vậy." La Hoa mỉm cười.
Đội trưởng biên đội số 32 cùng ba vị đội viên khác cũng đi tới, quan sát thấy bên mình và hai thành viên của biên đội số hai có tầng quan hệ giữa Đặng Phong với Hứa Thâm, trong lòng cũng hơi an tâm hơn một chút, dù sao hai người bọn họ cũng là bạn bè, nếu thật sự gặp phải tình huống nguy cấp, kiểu gì cũng kéo giùm một tay.
Kể cả khi không cứu giúp, cũng sẽ không hãm hại.
"Chào hai người, tôi là đội trưởng biên đội số 32, Cố Thần Phong." Vị đội trưởng trung niên bên cạnh lộ ra vẻ mặt tươi cười tự giới thiệu, sau khi thấy thái độ của Hứa Thâm và La Hoa rất nhã nhặn, gã lại lập tức giới thiệu ba đội viên còn lại.
Ba người ấy gồm hai nam một nữ, đều lần lượt tiến lên chào hỏi.
"Hứa ca, La ca!"
Bên ngoài Hứa Thâm lịch sự cười cười, trong lòng lại thoáng có chút cảm khái.
La Hoa gật gật đầu, nhân tiện nói luôn: "Chúng ta cũng xuất phát thôi, tất cả đều tập trung tinh thần cho tôi, nhớ phải cẩn thận một chút."
"Rõ La ca."
Vậy là đội ngũ do La Hoa và Hứa Thâm cầm đầu, đi ở phía trước mở đường, còn những người khác đều cầm kiếm đi theo ở phía sau, một đường đánh giá bốn phía.
Hai người phụ trách mặt Đông, hai người phụ trách mặt Tây, còn lại đội trưởng Cố Thần Phong thường xuyên nhìn về phía sau, đề phòng có khư theo dõi rồi lặng lẽ tiếp cận.
Hứa Thâm cầm bản đồ, chỉ đường cho La Hoa.
Đoàn người đi qua hai con phố, không được bao lâu, đã nhìn thấy một khối thi thể hư thối nằm ở ven đường.
La Hoa nhìn hai cái, lập tức nhăn mày: "Căn cứ theo dấu hiệu hư thối trên thi thể, xem ra, khả năng cao là từ nửa tháng trước, trấn nhỏ này đã xuất hiện khư rồi."
"Hẳn là ở nơi này cũng có văn phòng của sở Tuần Tra? Chẳng lẽ thi thể ngay trên đường này mà bọn họ cũng không nhìn thấy?" Đặng Phong thật cẩn thận hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
La Hoa trầm giọng nói: "Đó mới là vấn đề. Rất có khả năng. . . Sở Tuần Tra đã rơi vào tay giặc, và nếu nói như vậy, thì khư ở nơi này. . ."
Đến đây, gã không nói thêm gì nữa.
Nhưng Hứa Thâm đã hiểu được ý tứ của gã ——
Khư ở nơi này rất thông minh.
Mà thông minh cũng có nghĩa là cấp bậc cao, là khó đối phó!
Đặng Phong không nghe được câu nói kế tiếp của La Hoa, trong lòng có chút nôn nóng, nhưng lại không dám hỏi, chỉ có thể nhìn về phía Hứa Thâm, chẳng qua lúc ấy Hứa Thâm đang mải xem bản đồ, không chú ý tới gã.
"Bên kia. . ."
Bỗng nhiên, cô gái duy nhất trong đội phát ra giọng nói mang theo cực độ khẩn trương, tựa như cổ họng mới bị thứ gì đó xiết chặt lại, trong giọng điệu có một tia run rẩy: "Trên cột điện bên kia. . ."
Mấy người khác lập tức nhìn lại, chỉ thấy trên cột điện có một con khư màu xám trắng đang ngồi chồm hổm, hình thể nó giống hệt con ngài (bướm đêm), nhưng thân thể thuộc về nhân loại.
Tựa như con khư bên kia đã phát hiện ra mấy người bọn họ đang nhìn chăm chú vào mình, vì vậy cái đầu vòng qua, quan sát. Có điều bất ngờ là, ngay sau khi con khư nhìn thấy bọn họ, nó lại vỗ cánh bay đi.
Hứa Thâm có chút kinh ngạc, bởi vì rất ít khư sau khi đã phát hiện ra mình bị người chú ý tới, lại không lựa chọn công kích, mà trực tiếp rời đi như vậy.
Chẳng lẽ nó biết bọn họ không dễ chọc vào?
Nhưng con khư này có thể bị cô gái kia nhìn thấy, nghĩa là cấp bậc của nó không quá cao, nhiều nhất chỉ là cấp D thôi, và cấp D thì không thể thông minh như vậy. . . Trừ phi là số ít khác loại.
La Hoa nhìn chăm chú theo phương hướng con khư kia đi xa, sau đó cầm lấy tấm bản đồ trong tay Hứa Thâm quan sát một hồi, mới phát hiện nơi con khư kia đi tới lại không phải địa điểm bọn họ muốn đi, trong lòng thoáng buông lỏng một chút, nói: "Đi thôi, chúng ta cần nắm chắc thời gian một chút."
Nói xong, tốc độ dẫn đường của gã tăng lên rõ ràng, khiến tất cả mọi người cần phải chạy chậm mới đuổi theo kịp.
Trên đường, đám người bọn họ gặp được đều là vụ dân, không có một người thường đã mở mắt nào. Trên thực tế, tuy trong trấn nhỏ không tồn tại mấy người có tiền có quyền, lại đã mở mắt, nhưng cũng không đến mức chẳng có một ai như vậy.
Có thể những người đã mở mắt đều trốn ở trong nhà, hoặc … bị giết cả rồi.
Không bao lâu sau, ngay khi mọi người vượt qua một tòa nhà dành cho cư dân ở lại, bọn họ nhìn thấy bên trong có một con khư đang ngủ say.
Mà trong phòng cư dân này tanh hôi vô cùng, đã tích lũy được vài bộ xương cốt.
Sắc mặt La Hoa lạnh như băng, nếu đã thấy được, gã không thể bỏ mặc tình huống này, trực tiếp rút kiếm vọt lên.
Con khư này là cấp D, vừa bừng tỉnh lập tức muốn tránh né, nhưng rất nhanh đã bị La Hoa chém chết dưới kiếm.
Một con khư cấp D không chống đỡ nổi hai chiêu đã bị chém giết, khiến cho mọi người chứng kiến được thực lực của thành viên thê đội thứ nhất, lòng tin tưởng vào nhiệm vụ lần này lập tức tăng lên gấp bội.
"Đáng thương. . ."
Ngay khi cả đám người chứng kiến thảm cảnh trong phòng, ai nấy đều lắc đầu, nhưng bọn họ cũng chẳng làm được gì hơn, chỉ có thể dùng túi đựng xác đóng gói thi thể khư đặt ở nơi này, tránh cho nó chìm vào chỗ sâu trong Khư giới, sau đó rời đi, chờ nhiệm vụ chấm dứt lại qua lấy.
Nhóm người lại tiếp tục vượt qua mấy con phố tiếp theo, và trong một đoạn kênh nước thối ở ven đường, bọn họ nhìn thấy một con khư cấp E, nó cầm một cái đầu, tựa như đang say sưa mút thứ bên trong ra.
La Hoa cũng không khách khí, thuận thế chém ra một kiếm giết chết.
Mọi người lại nhanh chóng đi thẳng một đường tiến về phía trước, rất nhanh đã đến nhà ông dượng của vị cao tầng hiệp hội Chưng Khí kia.
"Gã này cưới được một người vợ thật là tốt. . ." Cố Thần Phong nhìn nóc biệt thự xa hoa duy nhất xuất hiện ở phía trước, trong lòng có chút cảm khái.
Lại nói, đất trong trấn nhỏ không đáng tiền, nhưng khu biệt thự trước mặt bọn họ lại xa hoa đến mức, có thể so sánh với nhà tại khu thành thị lớn, chung quanh đều có tường bao vây quanh, bên trên được ghim đầy những mảnh thủy tinh nhỏ, chống leo lên.