Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 204 - Chương 204. Ai Nói Bạn Bè Thì Không Hố Nhau?

Chương 204. Ai Nói Bạn Bè Thì Không Hố Nhau? Chương 204. Ai Nói Bạn Bè Thì Không Hố Nhau?

"Thi thể. . ."

Đặng Phong nhìn thấy một bộ thi thể rách nát, đã hư thối từ lâu với tư thế cúi gập người vắt ngang qua mảnh thủy tinh nhỏ nào đó trên tường.

Sắc mặt mọi người đều trở nên ngưng trọng, La Hoa dứt khoát ra lệnh: "Khởi động phá khư, tất cả đều làm tốt chuẩn bị, từ giây phút này, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ chiến đấu."

Mấy người đều gật đầu, và nhanh chóng mở cái rương màu đen, lấy ra trang bị phá khư được đặc chế từ kim loại, sau đó khởi động, một luồng sóng gợn lan ra, thẩm thấu đến bốn phía.

Hết thảy những gì trước mắt đều trở nên hư ảo.

Mọi người nhanh chóng phóng thích khư lực, bước vào Khư giới.

Hiện giờ, ở trước mắt bọn họ, khu biệt thự xa hoa trong hiện thực đã thay đổi dáng vẻ, mặt ngoài đầy những dấu rỉ sét loang lổ, trong góc tường dưới chân cây cột chống cửa dính không ít máu tươi màu đen, giống như một khu nhà cũ lâu năm, tích lũy đầy tro bụi.

La Hoa rút kiếm, cầm chắc nơi tay, dứt khoát đi ở phía trước dẫn đường, xuyên qua bức tường bao trước mắt, bên trong là một sân cỏ cực kỳ rộng rãi, ở giữa còn có bể bơi.

"Bên kia có thi thể." Có người thấp giọng nói.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy ở ngay thảm cỏ dưới chân hàng cây cối xa xa phía trước, có từng cái hố sâu, trong mỗi hố sâu kiểu này đều chôn từ hai đến ba bộ thi thể, và chúng đều đã hóa thành xương trắng.

Đếm sơ sơ một chút, nơi này cũng có ít nhất mười một, mười hai bộ thi thể!

Lại nói, đất đai nơi này vốn thuộc về hiện thực, nên nhìn từ phía Khư giới, đất đai cũng chuyển thành dạng hư ảo, cho phép bọn họ có thể miễn cưỡng trông thấy những thứ được chôn sâu dưới lòng đất

Sắc mặt mấy người bọn họ đều thay đổi, kể cả Đặng Phong cũng có thể phân biệt được, những cái chết này vốn không phải do khư thú gây nên.

Hiện giờ tất cả đã thành bạch cốt, có nghĩa là bọn họ đã chết ít nhất là vài năm rồi, thậm chí còn lâu hơn nữa.

Nếu quan sát tỉ mỉ hơn sẽ thấy, về cơ bản, những bộ thi thể bên trong này đều là nữ giới.

Bởi vì trên đầu lâu đều có tóc dài.

"Đúng là kẻ cặn bã!" Cô gái duy nhất trong đội lập tức nghiến răng nghiến lợi mắng. Hiển nhiên đối phương đã đoán được nguyên nhân gây nên những cái chết này, và hung thủ là ai.

Sắc mặt mấy người khác cũng trở nên khó coi, Đặng Phong thấp giọng nói: "Loại cặn bã như vậy, lại chính là mục tiêu mà chúng ta muốn cứu sao?"

La Hoa không lập tức trả lời, gã thoáng im lặng một lát, mới nói: "Đây là nhiệm vụ, chúng ta cứ làm tốt nhiệm vụ của mình là được."

Hứa Thâm im lặng không nói. Hiện giờ, hắn đã không còn là cậu thiếu niên ngây ngô khi vừa gia nhập cục Khư Bí nữa, coi như đã có sức chống cự khá mạnh đối với loại chuyện này.

Dù sao trong tay hắn, cũng dính máu của vài mạng người rồi.

"Cẩn thận một chút." La Hoa thấp giọng nói với Hứa Thâm một câu, sau đó tiếp tục dẫn đường ở phía trước.

Rất nhanh, mọi người đã mò mẫm bước vào bên trong biệt thự, cánh cửa trước mặt trống rỗng tựa cái miệng tối đen như mực, mang theo từng cơn gió lạnh tràn ra.

"Khu biệt thự này sắp bị khư cải tạo thành sào huyệt rồi . . ." La Hoa nhìn thoáng qua, sắc mặt trở nên ngưng trọng. Nhìn hoàn cảnh trước mắt, hy vọng bên trong vẫn còn người sống sót đã trở nên quá mức mong manh.

Và mặc dù có nhiệm vụ trong người, nhưng ngay cả gã cũng bắt đầu sinh ra ý định rút lui.

Kinh nghiệm chiến đấu phong phú nói cho gã biết, loại không khí trước mắt, không còn là nghi ngờ sẽ xuất hiện khư cấp C, mà là có xác suất 90%, bên trong sẽ xuất hiện khư cấp C!

"Ai nguyện ý hy sinh một chút, nhỏ ra xíu máu." La Hoa nhìn sang bốn vị đội viên của biên đội số 32.

Hiển nhiên giao loại chuyện này cho những người không có sức chiến đấu ở trước mặt khư cấp C như bọn họ là thích hợp nhất.

Sắc mặt bốn người đều khẽ biến, ai nấy cũng có chút khó coi.

Hứa Thâm đoán được tâm tư của La Hoa, gã muốn dụ dỗ khư rời đi, nhìn xem tình huống.

"Không cần phải phiền toái như vậy."

Hứa Thâm không tiếp tục đè thấp giọng nữa. Hắn biết đây chính là thời điểm mình nên biểu hiện "Thành ý", bởi vậy lập tức nói với La Hoa: "La ca, anh cứ ở bên ngoài, chiếu cố bọn họ một chút, để tôi vào trong đi dạo một vòng."

Sắc mặt La Hoa đại biến, vội vàng nói: "Cậu muốn làm gì? Đừng có xúc động!"

"Không có việc gì, tôi sẽ trở về." Hứa Thâm nói xong, trực tiếp đi vào trong biệt thự.

La Hoa lập tức nóng nảy, bình thường nhìn Hứa Thâm vô cùng khôn khéo, quy củ, vì sao đến thời điểm chấp hành nhiệm vụ lại phát bệnh rồi?

Đây là sào huyệt của khư đó? Là nơi có thể tùy tiện đi dạo hay sao?

Nói nữa, ở thời điểm làm nhiệm vụ, hắn muốn khoe khoang làm cái gì chứ?

Chung quanh đâu có mỹ nữ?

Gã tiến lên muốn kéo đối phương lại, nhưng động tác của Hứa Thâm rất nhanh, hắn đã vọt tới cửa biệt thự rồi.

La Hoa tức giận đến mức muốn hung hăng chửi mấy câu.

Lúc trước, đội trưởng phân công cho gã cùng với Hứa Thâm đến xử lý một con khư cấp C đã khiến gã nghẹn một bụng lửa giận rồi, tới cuối cùng, ai có thể nghĩ đến, khi Hứa Thâm chấp hành nhiệm vụ lại rơi vào loại trạng thái này?

Nếu Mục đội ở đây, phỏng chừng cô ấy sẽ đánh chết cậu Hứa Thâm này tại chỗ.

Ngay tại thời điểm La Hoa đang do dự, không biết mình có nên lỗ mãng xông vào giữ chặt Hứa Thâm lại hay không, thì Hứa Thâm vừa vọt tới cửa biệt thự, bỗng nhiên xoay người, quay lại nơi này.

"Sợ ư?" La Hoa không nhịn được trợn trắng mắt.

Hứa Thâm cười cười, chỉ đơn giản giữ chặt cổ tay Đặng Phong nói: "Anh theo giúp tôi một chuyến đi."

Vẻ mặt Đặng Phong ngơ ngác.

Bốn vị đồng đội bên cạnh gã cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nghẹn họng nhìn trân trối.

Ai nói bạn bè thì không hố nhau? (hố=hãm hại)

Đây tuyệt đối là chuyên tìm bạn bè để hố!

Đặng Phong vội vàng vặn vẹo cổ tay muốn tránh thoát: "Hứa ca, tôi gọi cậu là ca luôn đó, cậu đừng mang tôi theo mà!"

"Đừng khẩn trương, tôi cho anh lập công lớn mà." Hứa Thâm vội vàng nói.

Đặng Phong khóc không ra nước mắt, tôi không muốn công lớn gì đó đâu, vào trong kia là muốn mạng luôn chứ công lao gì!

"Đi một chút thôi mà." Hứa Thâm dứt khoát túm lấy gã, kéo vào trong biệt thự.

Bình Luận (0)
Comment