Dường như đám người Cố Thần Phong còn có thể nghe được tiếng khóc của Đặng Phong truyền đến từ bên trong biệt thự, tất cả đều nhìn mà ngơ ngác, há hốc mồm.
Vì sao loại khung cảnh trước mắt lại khiến bọn họ liên tưởng tới hình ảnh. . . đồng đội của mình vừa bị một con khư nào đó tha đi rồi?
Đến tột cùng đây là sào huyệt của ai chứ???
Mặt đất trong đại sảnh biệt thự, có khá nhiều vết máu màu đen.
Hứa Thâm ngửi một chút, mùi này còn rất mới mẻ.
Đặng Phong bên cạnh, đang bị hắn túm chặt, toàn thân run rẩy lẩy bẩy như một chú gà con.
Hứa Thâm trịnh trọng nói: "Giúp tôi tỉ mỉ nhìn xem chung quanh, nếu có khư, nhớ phải lập tức nói cho tôi biết!"
Đặng Phong khóc không ra nước mắt, tốt xấu gì mối quan hệ giữa hai chúng ta cũng khá thân thiết, vì sao cậu nhất quyết phải kéo tôi cùng nhảy xuống hố vậy?
"Chúng ta nhanh đi thôi, quay lại cùng với La ca. . ." Đặng Phong vẫn cố gắng khuyên nhủ, vẻ mặt gã đầy đau khổ, ngay cả âm thanh khuyên bảo cũng không dám nói lớn, sợ làm kinh động con khư ở nơi này.
Bành!
Hứa Thâm đá một cước vào bình rượu dưới mặt đất, khiến nó phát ra tiếng loảng xoảng rồi vỡ nát ra.
Mặt Đặng Phong đã bị hành động của hắn dọa cho tái nhợt rồi.
Đây tuyệt đối không phải là rút dây động rừng, đây là muốn làm khư văn kê khởi vũ (nghĩa đen: nghe tiếng gà gáy thì đứng lên múa kiếm, nghĩa bóng: chỉ tinh thần hăng hái, tiến về phía trước), lao tới nha!
"Tôi cho cậu đánh một cái, chúng ta rời đi, có được hay không?" Hai chân Đặng Phong run run, gã thật sự có xúc động muốn quỳ xuống, thậm chí gã còn có cảm giác lúc này Hứa Thâm đã nhập ma mất rồi.
Hứa Thâm nhìn qua lối vào thang lầu đi thông với lầu hai. Vì tiếng vang vừa nãy, trên lầu hai đã xuất hiện một bóng dáng mặc áo đỏ, với tứ chi đảo ngược, cái bụng hướng lên trên, đang nhanh chóng bò tới chỗ lan can.
"Cẩn thận nhìn xem." Hứa Thâm lôi kéo Đặng Phong lên lầu.
Đặng Phong ngẩng đầu nhìn qua, sắc mặt đều bị dọa thành trắng bệch, run run nói: "Đừng, đừng đi về phía trước."
"Vì sao?"
"Khư, bên trên là khư đó!" Đặng Phong sắp khóc đến nơi rồi.
"Không sao cả." Hứa Thâm đã nghe được xác nhận, lập tức hỏi: "Có thể nhận ra nó có cấp bậc gì không?"
"D, là cấp D!” Đầu óc Đặng Phong sắp trở nên loãng như hồ rồi, toàn thân con khư kia tràn đầy khư lực như vậy, chẳng lẽ cậu không nhìn thấy?
"Dễ bàn." Hứa Thâm vẫn kéo gã, tiếp tục hướng lên trên.
Lúc này, bọn họ đang ở trong Khư giới, cho nên Đặng Phong cũng có thể nhìn thấy khư cấp C.
Lại nói, tuy đám khư cấp C sinh hoạt tại nơi khá sâu trong Khư giới, nhưng chung quy lại chúng vẫn thuộc tồn tại ở tầng thứ nhất Khư giới.
Nếu ở trong hiện thực, lấy trình độ khư lực của Đặng Phong chưa chắc đã có thể cảm ứng được khư cấp C, thậm chí gã còn không thể thăm dò ra một vài loại khư cấp D có tính ngụy trang khá mạnh, nhưng một khi đôi bên thuộc cùng một tầng Khư giới, cảm giác của gã sẽ trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
"Cẩn thận. . ."
Phốc!
Con khư áo đỏ kia lập tức nở nụ cười quỷ dị, rồi nhanh chóng đi đến, nhưng ngay sau đó, nó đã bị trực tiếp trảm thành hai nửa, loại tư thế di động này càng tiện cho Hứa Thâm chém giết.
Máu tươi bắn tung toé đến chiếc quần trong bộ trang phục tác chiến trên người Hứa Thâm, hắn quay đầu nói: "Cái gì cơ?"
". . ."
Đặng Phong ngơ ngác. Toàn bộ vẻ mặt đều lộ rõ biểu cảm nghẹn họng nhìn trân trối. Hiện giờ, gã chỉ biết đứng nguyên tại chỗ mà thôi, đầu óc còn có thể suy nghĩ chuyện gì khác nữa?
Bởi vì, chỉ đơn giản như vậy. . . Con khư kia đã chết rồi?
Hứa Thâm dùng chân đạp thi thể khư áo đỏ qua một bên, thu hồi thanh kiếm, sau đó tiếp tục đi nhanh về phía trước.
Đặng Phong như người vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, cũng vội vàng đuổi theo Hứa Thâm.
"Vừa rồi là cậu… cậu làm như thế nào đó?" Đặng Phong không nhịn được nhỏ giọng hỏi, đồng thời còn khẩn trương đưa mắt nhìn ngó xung quanh.
"Cứ vung lên như vậy thôi." Hứa Thâm không chút keo kiệt, lập tức dùng tay phác họa một chiêu.
". . ."
Đặng Phong có cảm giác… mình vừa hỏi cái tịch mịch (có hỏi cũng như không).
Cùng lúc ấy, ở bên ngoài biệt thự, bốn người La Hoa và Cố Thần Phong đang khom lưng, trốn vào một góc tường.
"Hình như bên trong có động tĩnh." La Hoa tụ tập khư lực vào lỗ tai, cẩn thận lắng nghe.
Bốn người bên cạnh gã đều lộ ra vẻ mặt khẩn trương, không dám nói nhiều.
Bọn họ đều cho rằng Hứa Thâm và Đặng Phong xâm nhập vào trong đó, cực kỳ ít có hy vọng sống sót rời đi, trừ phi hai người ấy biết khó mà lui, nhưng dựa vào tính cách lỗ mãng của vị Hứa ca kia. . .
Cố Thần Phong nhìn về phía La Hoa, thực sự muốn hỏi chúng ta còn phải chờ đợi bao lâu nữa… lại sợ khi mình vừa hỏi xong sẽ nhận được câu trả lời là “Chúng ta vào thử xem”. . .
Vì thế, mấy người bọn họ đều cực ăn ý, tiếp tục giữ im lặng.
Bỗng nhiên, âm thanh tất tất tác tác truyền đến.
"Đừng nghịch nữa." Cô gái trong đội có cảm giác ai đó vừa kéo tóc mình, không khỏi thấp giọng giận dữ mắng một câu, nhưng gần như lập tức sắc mặt đã trở nên cứng ngắc.
Cô vội vàng đếm mấy bóng người ở trước mặt mình . . . 1 2 3 4, là bốn người.
Vậy thì ai đang ở sau lưng cô?
Cô gái vội vàng quay đầu nhìn lại, lập tức bắt gặp một thiếu nữ với dáng người thướt tha đang đứng sau lưng mình, nhưng phần bả vai và ổ bụng của thiếu nữ bên cạnh, lại xuất hiện thật nhiều những cánh tay nhỏ bé, tinh tế.
Những cánh tay này đều được tùy ý xếp vào nơi đó, có cánh tay lắp đúng chiều, cũng có những cánh tay bị lắp ngược chiều, khiến cho khuỷu tay và các đốt ngón tay hướng về phía trước.
Khư. . .
Trong nháy mắt, cô gái đã sợ tới mức cơ tim gần như tắc nghẽn, tiếng thét chói tai đã lên tới cổ họng lại ngừng lại không sao bật ra được.
"Cẩn thận!" La Hoa ngồi ở phía trước lập tức phản ứng lại, đột nhiên xoay người vung kiếm chém tới.
Con khư có nhiều cánh tay kia thoáng nở nụ cười quỷ dị, bóng dáng chợt biến mất, chờ đến khi nó xuất hiện lại, thân thể đã đi tới bên cạnh La Hoa, mười mấy cánh tay ngang nhiên kéo dài, khua khoắng ra ngoài, cùng lúc bắt được cánh tay, cổ và đùi của La Hoa.
Mà khuôn mặt tươi cười kia, cũng lập tức bị xé rách, hàm răng trắng như tuyết trong miệng đột biến thành răng nanh bén nhọn, lao tới cắn xé gã.