"Cút!" La Hoa vừa sợ vừa giận.
Đối phương là khư cấp C, không biết từ khi nào đã ẩn núp đến bên người bọn họ rồi? Chẳng lẽ nó không trốn trong biệt thự?
Gã vội vàng chuyển cánh tay vung kiếm, khư lực bùng nổ, nhưng lực kéo trên những cánh tay của đối phương thật lớn, gã cũng không kịp né tránh.
Nếu lúc này bên người có đội viên, ít ra người nọ còn có thể yểm trợ giúp gã một chút, cho gã có cơ hội thoát vây, nhưng. . .bên người gã lại là bốn người thuộc thê đội thứ ba kia, kể cả Cố Thần Phong, vốn là đội trưởng, cũng chỉ đạt tới tiêu chuẩn đội viên thê đội thứ hai, căn bản không thể sử dụng được.
Đúng như suy đoán, hiện giờ cả đám bọn họ đều đứng sững sờ tại chỗ giống như đã bị khư dọa ngốc cả rồi.
Ánh mắt La Hoa lộ ra phẫn nộ và không cam lòng.
Đột nhiên “Sưu” một tiếng, âm thanh xé gió ngang nhiên đánh úp lại.
Những cánh tay khư đang giam cầm thân thể La Hoa, vội vàng buông lỏng, thân thể nó lùi về phía sau.
Lại nghe “Bành” một tiếng, một bóng dáng nhảy từ lầu ba của biệt thự xuống, tạo nên hai cái hố sâu trên mặt đất, đúng là Hứa Thâm.
Thanh kiếm Trảm Khư vừa bị hắn ném xuống lúc trước là của Đặng Phong.
"Hóa ra mày không ở bên trong biệt thự. . ."
Hứa Thâm chợt phát lực, cấp tốc vọt về phía con khư kia.
La Hoa thoát vây, thoáng giật mình một chút, rồi vội vàng quát lên: "Tất cả chuẩn bị tác chiến, phối hợp cùng chúng ta chém giết nó!
Nói xong, gã lập tức rút kiếm, cùng vọt về phía con khư kia.
Nhưng bóng dáng Hứa Thâm tựa như một cơn gió xẹt qua bên người gã.
Phốc!
Thân thể con khư kia thoáng vặn vẹo, từ sau gáy bỗng kéo dài ra. để lộ một cái bướu thịt dữ tợn, mơ hồ có thể nhìn thấy ngũ quan. Cái bướu thịt nọ vừa xuất hiện, còn chưa kịp phát ra tiếng thét chói tai, kiếm quang trong tay Hứa Thâm đã chém tới.
Chỉ trong nháy mắt, máu tươi phun trào, cái đầu của khư bay lên.
Hứa Thâm lại liên tiếp vung chém!
Phốc! Phốc!
Phần cổ, lồng ngực, vòng eo!
Ba chỗ đều bị chặt ngang, chém đứt!
Kiếm Trảm Khư đặc chế sắc bén vô cùng, kể cả đối mặt với khư cấp B, cũng có thể phá vỡ phòng ngự, chém bị thương nó, lúc này lại phối hợp với kiếm tốc của Hứa Thâm, lập tức chia con khư trước mắt thành vài đoạn trong nháy mắt, dễ như chặt dưa thái rau.
". . ."
La Hoa vừa chạy tới, đột ngột dừng lại, đáy mắt đầy kinh ngạc nhìn một màn phía trước.
Bốn người Cố Thần Phong vừa kịp phản ứng với lời nói của La Hoa nhưng bọn họ mới đứng lên, còn chưa kịp bày ra tư thế, đã phát hiện chiến đấu xong rồi, vẻ mặt ai nấy đều ngơ ngác. Hiển nhiên, bon họ không hề nghĩ tới chiến đấu sẽ chấm dứt nhanh như vậy, còn dứt khoát trôi chảy như thế.
Tất cả đều nhìn về phía thiếu niên kia. . . Đây đâu phải mãng phu gì đó? Người ta rõ ràng là thực lực ca mà!
Khó trách hắn lại chẳng thèm cẩn thận, dám độc thân tự ý xông vào sào huyệt của khư!
Hứa Thâm cắm thanh kiếm trở về hốc sau lưng, nhìn mấy người khác đang sững sờ, trực tiếp nói với La Hoa: "Có lẽ con khư này chính là khư cấp C chiếm cứ nơi đây. La ca, trong biệt thự có hai con khư cấp D, đều đã được giải quyết, nhưng không tìm được mục tiêu cứu viện.”
La Hoa phản ứng lại, rồi giật mình nói: "Cậu đã đạt tới cực hạn?"
"Ừm." Hứa Thâm khẽ gật đầu.
Lại nói, hắn có thể giải quyết con khư trước mắt này, mà không cần tiến vào trạng thái tới hạn, thêm nữa, hắn cảm thấy bản thân đã bày đủ thành ý, nói gì thì nói, vừa nãy gần như là một mình hắn giải quyết cả ba con khư, không hề lui lại, hay ẩn giấu cái gì.
Chẳng qua con khư này quá yếu, không thể bức ra càng nhiều lực lượng của hắn mà thôi.
"Cực hạn. . ." La Hoa nghe được Hứa Thâm xác nhận, lại không khỏi cười khổ một tiếng. Tuy gã từng nghe nói khư lực giả trời sinh sẽ trưởng thành rất nhanh, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy, bởi vì căn cứ theo tư liệu của Hứa Thâm, hắn mới bắt đầu huấn luyện chưa đầy nửa năm mà!
"Đã có chiến lực của cấp phó đội trưởng và đội trưởng, cậu cũng giỏi thật." La Hoa cười khổ lắc đầu: "Khó trách cái cây rụng tiền kia. . . Ách, Thu Phong kia lại bị cậu dễ dàng đánh bại tới hai lần."
Hứa Thâm cười cười: "Cũng một phần do cậu ấy sơ suất mà."
"Xem cậu kia, cũng am hiểu đạo lý đối nhân xử thế lắm cơ. . ." La Hoa nở nụ cười, lại lập tức nói: "Nói vậy, là Mục đội đã nhìn ra thực lực của cậu từ đầu rồi, cho nên mới ghép cậu và tôi vào cùng một đội?"
"Ừm, cũng gần như thế." Hứa Thâm gật đầu.
Tới lúc này trong lòng La Hoa đã hoàn toàn thoải mái, gã biết, là bản thân mình hiểu lầm rồi, sau đó mới nói: "Tôi đã nói mà, làm sao Mục đội có thể không lý trí như vậy, hóa ra là cô ấy biết, có cậu ở đây, sẽ không xảy ra vấn đề gì, còn phân công một đội tới hiệp trợ chúng ta nữa, thật sự là quan tâm hai chúng ta mà. . ."
Nói đến đây, bỗng nhiên gã lại cảm thấy áy náy vì trong lòng sinh ra hiểu lầm cũng như dâng lên một tia hận ý lúc trước.
Hứa Thâm thấy gã đã hiểu Mục đội, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều, mới nói: "La ca, chúng ta đi tìm mục tiêu cứu viện trước đã, đối phương không có mặt trong biệt thự, có khả năng đã trốn đi nơi khác rồi."
"Ừm, tìm trước đã, chỉ có hai khả năng, một là người nọ đã bị tiêu hóa, hai là người nọ chạy đi trốn ở nơi khác trong trấn nhỏ rồi." La Hoa gật đầu, coi như tâm trạng đã bình tĩnh trở lại, gã quay sang nói với đám người Cố Thần Phong: "Mọi người xếp gọn đống thi thể này vào túi đựng xác đi, chúng ta còn phải thu chúng về."
"Ừm ừm."
Mấy người bọn họ nhanh chóng đi tới. Đến lúc này, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Hứa Thâm đều trở nên nóng bỏng hơn rất nhiều.
Hứa Thâm nhìn thấy Đặng Phong chạy nhanh như một cơn gió từ bên trong biệt thự ra ngoài, mới đi qua nhặt thanh kiếm từ dưới đất lên, trả lại cho gã, mỉm cười nói: "Hai chúng ta đã giải quyết được hai con cấp D khư, lần này anh cũng có công lao."
Đặng Phong nghe vậy, gương mặt có chút đỏ. Gã đón lấy thanh kiếm, trong lòng đầy cảm kích, nhưng lại nói không nên lời, chỉ biết vò đầu cười ngốc nghếch.
Mấy người Cố Thần Phong ném qua cho gã một ánh mắt đầy hâm mộ, lúc trước, bọn họ còn cho rằng gã chết chắc rồi, hoá ra người bạn kia thực sự dành chỗ tốt cho gã.