Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 207 - Chương 207. Có Khư Cấp C, Mau Chạy Đi!!!

Chương 207. Có Khư Cấp C, Mau Chạy Đi!!! Chương 207. Có Khư Cấp C, Mau Chạy Đi!!!

Chờ thi thể được đóng gói xong xuôi, La Hoa lại ra lệnh cho mọi người chia nhau ra, tìm tòi chung quanh biệt thự.

Ở đằng sau biệt thự này, còn có một đống lầu nhỏ.

Rất nhanh, mọi người đã tìm được không ít thi thể hư thối ở bên trong, có hơn ba mươi bộ, và ở bên trong đống thi thể bị tùy ý chất đống, đã sinh ra giòi bọ kia, còn có ba người sống sót.

Hai nữ một nam.

Phần cẳng chân của một cô gái trong đó có dấu vết đã bị gặm ăn, coi như bị què rồi, lại thêm mất quá nhiều máu, bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm về sinh mệnh .

La Hoa đối chiếu hình ảnh ở mặt sau của bản đồ, cùng với gã đàn ông đầu tóc bù xù dính cả máu đen trước mắt, mới phát hiện đối phương đúng là ông dượng kia.

"Mục tiêu còn sống." La Hoa khẽ thở phào một hơi, sau đó lệnh cho Cố Thần Phong đóng trang bị phá khư, mọi người lục tục rời khỏi Khư giới, xuất hiện trong hiện thực.

Mấy người còn sống sót kia nhìn thấy đoàn người bọn họ xuất hiện từ khoảng không, hai cô gái kia vốn là vụ dân, hầu như không chịu chút ảnh hưởng nào, nhưng gã đàn ông nọ đã mở mắt, lập tức sợ tới mức nổi điên gọi bậy.

Tiếng kêu của gã đã kinh động hai cô gái bên cạnh, khiến cả bọn họ cũng run rẩy lẩy bẩy theo.

"Chúng tôi tới để giải cứu mọi người, nơi này đã an toàn, nhanh theo chúng ta rời đi." La Hoa lập tức nói.

Hai cô gái nghe vậy, đều tỏ ra cực kỳ khẩn trương. Quái vật lúc trước cũng phát ra các loại âm thanh, có nhã nhặn, có táo bạo, có ngọt ngào, nếu không có những chuyện từng xảy ra trong suốt những ngày vừa rồi, bọn họ sẽ không tin tưởng, đằng sau những âm thanh cực kỳ bình thường vang lên trong tai mình, lại chính là quái vật ăn thịt người.

Nhất là dưới tình huống bọn họ không thể nhìn thấy gì cả, trong lòng càng cảm thấy bất lực.

Bởi vậy, lời nói lúc này của La Hoa, cũng không khiến các cô ấy thả lỏng hơn.

La Hoa cũng sớm quen với loại tình huống như vậy. Về cơ bản, những người được bọn họ giải cứu từ trong sự kiện khư thú kiểu này đều bị kẹt giữa biên giới gần sụp đổ và điên cuồng.

Gã lập tức ném cho Cố Thần Phong một ánh mắt.

Người sau hiểu ý, nhanh chóng tiến lên đánh ngất cả ba người, sau đó giao cho đội viên mang ra ngoài.

Vậy là hành động cứu viện tại địa điểm này được hoàn thành thuận lợi, thoải mái hơn rất nhiều so với những gì mọi người tưởng tượng, bởi vậy khi kết thúc công tác, ai nấy đều vô cùng tích cực, chia nhau đóng gói thi thể khư, khuân vác người sống sót rời đi.

Rất nhanh, mọi người đã men theo con đường lúc trước, rời khỏi biệt thự này và trở lại chỗ đậu xe.

Trên đường không tiếp tục gặp được khư.

"Không biết đội trưởng và lão Diệp bên kia thế nào?"

La Hoa đặt mấy người sống sót vào trong xe, lại quay sang nhìn xung quanh, những người khác vẫn chưa trở về. Kỳ thực chuyện này cũng nằm trong dự đoán của gã, dù sao tốc độ giải quyết khư của Hứa Thâm quá nhanh, gần như không tốn bao nhiêu thời gian.

Hứa Thâm cũng nhìn thoáng qua, nói: "Nếu không, chúng ta lại đi trợ giúp bọn họ?"

"Đi." La Hoa cũng có ý tưởng này. Gã nhìn về phía đám người Cố Thần Phong, nói: "Mấy người không cần phải đi đâu, cứ thủ tại chỗ này là được."

"Được, Hứa ca, La ca, hai người cẩn thận, chú ý an toàn!"

Năm người đều tỏ ra cực kỳ nghe lời.

La Hoa tách khỏi năm người bọn họ, mang đi trang bị phá khư, nhân tiện lại gỡ xuống ba chiếc túi đựng xác đã được gấp gọn gàng từ trong xe, sau đó đối chiếu hình ảnh trên bản đồ rồi nhanh chóng cùng Hứa Thâm xuất phát.

"Qua chỗ lão Diệp bên kia trước."

La Hoa tâm tư kín đáo, lúc trước khi gã nhận phần bản đồ này từ trong tay Mục đội, đã nhớ kỹ ký hiệu của hai địa điểm còn lại. Nhiệm vụ của Ba Diệp là đi cứu viện nhà giàu nhất nơi này, cũng vừa vặn nằm trên con đường tới nhà trấn trưởng.

Lần này không có đám người Đặng Phong đi theo, tốc độ hành động của hai người cũng nhanh hơn rất nhiều.

. . .

. . .

Chạy chạy chạy!

Trong bóng đêm, Hạ Tĩnh Tương với vẻ mặt kinh hoảng, đang liều mạng chạy trốn về phía trước.

Nơi này là một sào huyệt của khư, bọn họ tới cứu viện nhà giàu nhất nơi này, nhưng vừa bước vào sào huyệt của khư không lâu, bọn họ đã gặp phải đám đông khư tập kích, ước chừng có sáu con khư, tất cả đều là cấp D.

Tuy Ba Diệp lộ ra lực lượng mạnh mẽ, trong nháy mắt đã chém giết hai con, sau đó gấp rút tiếp viện cho bọn họ, nhưng phía bọn họ vẫn có hai vị đội viên bị thương.

Hạ Tĩnh Tương tương đối thông minh, đã rúc vào bên trong đội ngũ mới tránh được tai nạn.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp giải quyết xong sáu con khư này, cô đã nghe thấy tiếng hét pha chút kinh hãi của Ba Diệp: "Có khư cấp C, mau chạy đi!" Sau đó, gã đã dẫn đầu lui ra bên ngoài đường.

Chỉ năm chữ ngắn ngủi này cũng đủ khiến cho trái tim bọn họ chợt ngừng lại.

Lúc này chẳng một ai còn có tâm tư suy nghĩ xem vì sao khư cấp C lại xuất hiện ở nơi này, trong lòng chỉ có duy nhất một suy nghĩ làm thế nào để sống sót.

Trong bóng đêm, chỉ có ánh sáng mơ hồ của đèn pin lắc lư qua lại theo động tác chạy trốn của cô, là thứ duy nhất chiếu rọi một mảnh con đường phía trước.

Lúc này, Hạ Tĩnh Tương đang hốt hoảng chạy trốn, đột nhiên lại có cảm giác thân thể bị người nào đó thúc đẩy một cái, thân thể đang vội vàng chạy của cô lập tức mất thăng bằng, suýt nữa thì lảo đảo té ngã.

"Đừng chặn đường!" Đằng sau lại có người nôn nóng, hấp tấp nói.

Thân thể đang lảo đảo, chúi người về phía trước của cô lại bị người ta đụng phải, lập tức té ngã trên mặt đất.

Cô nhìn theo bóng dáng vừa xẹt qua trước mắt, từ giọng nói và thể hình hồi nãy, chắc hẳn đối phương là một thanh niên dáng người lùn lùn, cường tráng trong đội. Ngày trước khi cô vừa nhập đội, đối phương từng tặng bánh bích quy cho cô, còn có chút ý tứ muốn theo đuổi.

Tuy cô khá là chướng mắt đối phương, nhưng ai có thể ngờ nổi. vào lúc nguy cấp thế này, đối phương lại thay đổi đến chóng mặt, không còn tốt bụng như lúc bình thường.

Cô cắn răng, một lần nữa bò lên, tiếp tục chạy về phía trước, trong lòng chỉ còn lại hận ý nồng đậm.

"Tất cả đều không chạy thoát đâu nhau. . ." Bỗng nhiên một tiếng cười khẽ mơ hồ truyền đến.

Bình Luận (0)
Comment