Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 208 - Chương 208. Thực Xin Lỗi…

Chương 208. Thực Xin Lỗi… Chương 208. Thực Xin Lỗi…

Hạ Tĩnh Tương lập tức cảm thấy cổ tay và cẳng chân của mình đột nhiên bị tay của ai đó bắt lấy, nhưng bàn tay này toàn là xương xẩu, lại hệt như vừa mò từ dưới nước đá mang lên, cô vội vàng xoay người tránh đi, lại bị bàn tay kia giữ chặt cổ tay.

Ngay sau đó, cơn đau đớn kịch liệt truyền đến từ cổ tay, dường như cả xương cốt bên dưới cũng muốn vỡ vụn.

Cô không thể nắm thanh kiếm trên tay nữa, nó lập tức loảng xoảng rơi xuống.

"Cứu tôi!" Cô không nhịn được, vội vàng hoảng loạn xoay người, quay đầu hô to cầu cứu.

Nhưng chỉ nhìn thấy từng tia ánh sáng lắc lư theo bước chạy trốn càng ngày càng xa, đám người kia không hề có ý định dừng lại.

Sắc mặt Hạ Tĩnh Tương trắng bệch, cô quay đầu lại, ngửi thấy mùi hôi thối càng ngày càng tiến lại gần mình trong bóng đêm, bỗng nhiên cô nghĩ đến những kiến thức bản thân từng học được, muốn đột phá điểm cực hạn của hình thái thứ nhất, phải thẩm thấu khư lực vào trong trái tim.

Lúc này, kiểu gì cũng phải chết... Cô cắn răng, rồi hung hăng thúc đẩy khư lực lao lên.

Một loại cảm giác xé rách, đau đớn lập tức xuất hiện trong trái tim.

Loại đau đớn này tựa như thuốc kích thích truyền đến cảm giác hưng phấn mãnh liệt. Cô dùng sức giãy giụa, khí lực bỗng nhiên bộc phát ra, lại giúp cô thoát khỏi bàn tay con khư nọ, để tiếp tục lao về phía trước.

Sống sót. . .

Hạ Tĩnh Tương cắn răng, chạy như điên, bằng tốc độ cao nhất của mình, không có thời gian chú ý tới đau đớn trong trái tim.

Nhưng rất nhanh, mùi hư thối cực kỳ dày đặc từ phía sau, đã ngang nhiên đánh úp lại, thứ mùi đậm đặc tựa như vô số con cá chết dồn cùng một chỗ, theo miệng mũi của cô xông vào bên trong cơ thể, và chỉ nháy mắt thôi, chúng nó đã phủ kín toàn thân cô.

Thật nhiều những bàn tay, lạnh đến thấu xương, đang không ngừng kéo thân thể của cô.

Bả vai, cánh tay, đùi, phần eo. . . Tựa như có một thứ gì vừa mềm vừa ẩm ướt mới dán sát lên lưng Hạ Tĩnh Tương!

Cô có cảm giác cổ họng mình đã bị bóp nghẹn, đau đớn kịch liệt vì dồn ép, truyền khắp toàn thân, chùm tia sáng trước mắt càng ngày càng xa, từ trong đáy mắt cô hiện lên tuyệt vọng.

Một màn này, khiến cho trong lòng cô dâng lên một chút hoảng hốt.

Giống như bản thân đã từng trông thấy hình ảnh này rồi…

Tựa như một bộ phận trí nhớ bị phong tỏa trong đầu cô bỗng nhiên thông suốt, hình ảnh lần đầu bị cuốn vào sự kiện khư thú hiện lên thật rõ ràng.

Cả nhà đang chạy trối chết, có ba ba, ma ma, có cô, còn có em trai được cưng chiều nhất nhà. . .

Em trai còn quá nhỏ, mới ba bốn tuổi, được ba ba ôm vào trong ngực.

Nhưng ngày hôm ấy, cô lại đi giày cao gót, gót giày đạp phải kẽ đá nào đó, trực tiếp trẹo chân, té ngã xuống đất.

Ba ba ma ma đang mải chạy trốn, nghe được tiếng hét của cô, lập tức quay đầu lại, sau đó chạy về phía cô.

Trên mặt bọn họ còn nguyên nỗi hoảng loạn cũng mang theo sợ hãi, nhưng phần nhiều hơn là lo lắng cho cô, muốn chạy tới kéo cô cùng đi . . .

Nhưng bóng dáng khư đã đuổi tới. Rồi ở ngay trước mắt cô, nó giết hết toàn bộ bọn họ.

Ma ma gục trên người cô.

Ba ba bị đâm thủng trái tim.

Em trai kêu khóc hô lớn: Chị ơi chạy mau. . .

Sau đó, cả thằng bé cũng bị vặn gãy đầu.

Hóa ra. . .

Từ lúc ấy, cô vẫn luôn là người gây trở ngại. . .

Bỗng nhiên, dòng lệ nóng chảy xuôi từ trong hốc mắt xuống dưới, tại thời khắc tuyệt vọng nhất này, trong lòng cô lại tràn ngập hối hận và thống khổ… vô biên vô tận.

Hóa ra tới cuối cùng, người hại chết ba ba ma ma lại là cô!

Còn cả cậu em trai đáng yêu kia nữa.

Mà cô bởi vì thống khổ quá lớn đã tự phong kín phần trí nhớ này lại, để rồi trong lòng vẫn một mực cho rằng, người té ngã kia chính là em trai của mình. . .

Trong bóng đêm dày đặc trước mặt, Hạ Tĩnh Tương không nhịn được hé miệng khóc lớn lên.

Thân thể dần dần thả lỏng, cô đã không còn một chút khát khao nào để tiếp tục giãy giụa nữa. . .

Ba ba, ma ma, em trai. . . Con đến cùng mọi người đây.

Con muốn tới để nhận lỗi. . .

Bỗng nhiên, một chùm sáng chiếu rọi lên mặt cô.

Trong bóng đêm, thứ ánh sáng này cực kỳ chói mắt.

Hạ Tĩnh Tương rơi lệ đầy mặt, bị ánh sáng chiếu rọi trên mặt, cô thoáng sửng sốt một chút, ánh mắt không tự chủ được, thoáng nhìn qua nguồn ánh sáng kia.

Và đây chính là một màn khiến cô vĩnh viễn không thể nào quên trong suốt cuộc đời mình…

Bởi vì bị Khư giới ngăn cách khiến cho thứ ánh sáng đang lan tới kia, không chói chang đến mức lóa mắt, và nó đang nhanh chóng tiếp cận cô.

Hóa ra ánh sáng cũng có thể nhìn thẳng…

Ngay sau đó, cô cảm nhận được tất cả những bàn tay ma quái, mềm nhũn, ẩm ướt, lạnh như băng trên người đều đang buông lỏng ra.

Lại tiếp theo, một tiếng thét chói tai vang lên, thê lương mà dữ tợn, khiến da đầu người ta run lên, sợ tới sởn tóc gáy.

"Tránh ra!" Một âm thanh trầm trầm vang lên, ngay sau đó, đối phương đã đẩy cô qua một bên.

Nhưng lần này chỉ là đẩy nhẹ qua, là cứu vớt chứ không phải để cho cô ở lại "Cản phía sau" giùm bọn họ.

Nương theo ánh sáng, Hạ Tĩnh Tương đã thấy rõ thứ vừa quấn quanh thân thể mình, đó là một loại tổ chức quái vật, có vô số tay chân, với dạng cục tròn tròn đầy lông, ở khoảng giữa có một gương mặt kỳ quái thật lớn.

Nhưng cô quan sát nó không được bao lâu, dưới ánh hào quang chiếu rọi, thân thể con khư này chợt vang lên một tiếng kêu thảm, nó điên cuồng phun ra rất nhiều máu tươi. Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết kia cũng đột nhiên ngưng bặt, thân thể to lớn dần dần suy sụp xuống.

Ánh sáng kia lại chiếu lên thi thể, sau đó bổ thêm mấy kiếm.

"Cô không sao chứ?"

Con khư đã bị xử lý xong, chiếc đèn pin nọ lập tức chiếu tới người Hạ Tĩnh Tương.

Xuyên thấu qua tầng ánh sáng nhạt, Hạ Tĩnh Tương đã trông thấy gương mặt Hứa Thâm. Cô ngơ ngác đứng lặng tại chỗ, nhìn gương mặt mà bản thân từng khinh bỉ và thống hận kia.

Lệ nóng từ trong hốc mắt càng tuôn xối xả.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . .” Trong giọng nói của cô đầy thổn thức, nghẹn ngào, không biết là bị khư dọa sợ, hay do khóc quá mức thê lương gây nên.

Chỉ biết một điều là trong giọng nói của cô đầy sự hối lỗi, cũng không biết Hạ Tĩnh Tương đang muốn xin lỗi Hứa Thâm trước mắt, hay đang muốn xin lỗi cậu em trai đáng yêu luôn mang ấm ức trên người suốt bao nhiêu năm qua, và cha mẹ của cô…

Có lẽ... cô đang muốn xin lỗi tất cả bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment