"Ừm?"
Hứa Thâm nhìn Hạ Tĩnh Tương đang khóc như mưa trước mắt, có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ cô ấy sợ tới mức này sao?
Nhưng hắn nghe được lời xin lỗi của đối phương, lại chẳng nói câu gì, tựa như từ trước đến nay, hắn vốn không hề đặt những lời nói của cô vào trong lòng.
"Đi thôi, những người khác đang đợi cô đó." Hứa Thâm nói.
Sau đó, hắn đưa cô ra bên ngoài hang.
Ở bên ngoài, Ba Diệp cùng với La Hoa đang đứng ngay cửa hang, vẻ mặt đầy khẩn trương, lại có chút lo lắng.
"Cậu thật sự khẳng định?" Ba Diệp liên tục hỏi đi hỏi lại La Hoa.
La Hoa cũng không ngừng gật đầu, gã đã kể cho Ba Diệp chuyện Hứa Thâm có thể dễ dàng chém giết khư cấp C, còn đạt tới điểm cực hạn của giai đoạn đầu rồi.
Lúc này, bọn họ đã nhìn thấy hai người vừa rời khỏi hang động, vội vàng đi lên nghênh đón.
"May mắn con khư cấp C kia không đuổi theo, hai người không sao chứ?" Ba Diệp thở phào một hơi, rồi đưa mắt nhìn về phía Hạ Tĩnh Tương.
Vừa nãy, khi đoàn người bọn họ gặp được khư cấp C, gã cũng chỉ có thể bảo vệ cái mạng nhỏ của mình trước, dù sao gã cũng chưa quen thuộc gì những người kia. Bảo gã phải liều mạng vì bọn họ? Nếu gã thực sự làm như vậy thì cả bản thân gã cũng không sống được đến hôm nay.
"Hẳn là nó đã được giải quyết xong rồi." Hứa Thâm chần chờ một chút, rồi hỏi Hạ Tĩnh Tương bên cạnh: "Con khư vừa rồi là cấp C phải không?"
Hạ Tĩnh Tương thoáng sửng sốt, rồi lập tức “Ừ” một tiếng. Tới tận lúc này, cô mới có tâm tư lau đi nước mắt trên mặt mình.
Suy cho cùng, cô cũng là người vừa trải qua sinh tử tuyệt vọng, mọi người không hề cười nhạo dáng vẻ chật vật của cô… Lại nói, đại đa số mọi người còn từng trải qua chuyện bị dọa sợ đến mức tiểu ra quần rồi.
Lúc này, bốn vị đội viên khác cũng tiến lên hỏi thăm thân thiết với Hạ Tĩnh Tương.
Chẳng qua có hai người trong đó, thoáng hiện lên vẻ khó xử.
Hạ Tĩnh Tương đã dần dần bình phục tâm trạng, đối mặt với những lời hỏi han của bọn họ, cô chỉ đơn giản ứng phó qua loa chứ không nhiều lời.
"Giải quyết rồi?" Ba Diệp hơi sửng sốt.
La Hoa cũng lắp bắp kinh hãi, lộ ra sắc mặt kỳ quái, hỏi: "Thiệt hay giả vậy? Đây chính là trong bóng đêm nha."
"Có ánh sáng mà." Hứa Thâm khẽ lắc lư chiếc đèn pin đang đeo trên cánh tay.
Hai người La Hoa có chút nghẹn lời, không biết nên nói gì mới đúng.
"Chúng ta lại đi vào kiểm tra một chút đi." Ba Diệp muốn chính mắt mình xác nhận tình huống bên trong, tránh cho Hứa Thâm phán đoán sai lầm.
"Được, vậy mọi người chờ ở chỗ này đi." La Hoa cất tiếng dặn dò, sau đó ba người kết bạn tiến vào bên trong.
Không bao lâu, ba người bọn họ đã nhìn thấy thi thể con khư kia nằm ven đường, hiển nhiên, nó đã chết không thể chết lại.
Ba Diệp có chút không biết nên nói gì.
Rõ ràng ở thời điểm con khư này còn sống, gã đã quan sát rồi, khư lực tràn đầy, tuyệt đối không phải khư cấp C bình thường, vậy mà… nó chết dứt khoát như vậy?
La Hoa lắc lắc đầu, trong lòng đã hoàn toàn tin tưởng, Hứa Thâm này tuyệt đối là tồn tại cùng một cấp bậc với Mục đội.
Bọn họ vốn cho rằng đối phương tới biên đội số hai để bảo toàn mạng sống.
Ai biết đâu, người ta đến nơi này để bảo toàn mạng sống cho bọn họ. . .
. . .
Hiện giờ khư cấp C đã bị giải quyết, ba người lại tiếp tục thâm nhập sâu vào sào huyệt của khư, giải quyết nốt mấy con khư cấp thấp còn sót lại bên trong, rồi rất nhanh đã tìm ra số "Lương thực" đang được khư tích trữ ở bên trong.
Ngoại trừ người giàu nhất trấn Thiển Ngâm kia, còn có bảy tám người sống sót, ba người trong đó đã mở mắt, vợ của mục tiêu đã chết, hai cô con gái vẫn còn sống, coi như gia đình đã được bảo tồn hoàn chỉnh.
Không thể không nói rằng vận khí của mấy người này thật tốt.
Ba Diệp giao phần công tác kết liễu và xử lý sau cùng cho biên đội số 24 đang chờ ở bên ngoài.
Tất cả mọi người đều vô cùng chăm chỉ tích cực, nếu khư còn sống, bọn họ không dám lên, nhưng chết rồi thì chẳng ai sợ nữa.
Hạ Tĩnh Tương vừa xử lý xong một con khư, vừa vặn nhìn thấy bên cạnh Hứa Thâm không có người, ngay lập tức đi qua. Cô hít sâu một hơi rồi chân thành nói: "Thực xin lỗi, hi vọng cậu có thể tha thứ vì tôi đã từng xúc phạm cậu."
Nói thật, khi Hứa Thâm nghe thấy câu này, hắn đã bị dọa tới nhảy dựng.
"Không có gì." Sau đó, hắn thuận miệng ứng phó một câu.
Hạ Tĩnh Tương biết bản thân chẳng để lại bất cứ ấn tượng gì tốt đẹp trong mắt đối phương, mà những chuyện xảy ra trước đó, cũng không phải một hai câu nói là có thể xoay chuyển được. Cô nhìn Hứa Thâm một cái thật sâu, một màn lúc trước kia vẫn ghi khắc thật rõ ràng trong đầu cô.
Cô thầm nói một câu chỉ bản thân mình mới biết, rồi lặng lẽ rời đi.
"Tát cả thu thập nhanh nào." Hứa Thâm lên tiếng thúc giục một câu, sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi nơi này. . .
Không bao lâu sau, mọi người đã tập kết ở bên ngoài sào huyệt khư, rồi cùng trở về hiện thực.
Ngay khi cả đoàn người bọn họ đưa những người được giải cứu về tới vị trí xe vũ trang màu đen, đã nhìn thấy Mục Tuyết và Cố Thu Phong có mặt ở đây rồi.
"Vì sao mấy người lại chậm như vậy?"
Cố Thu Phong vừa nhìn thấy mọi người, lập tức đi lên nghênh đón, vẻ mặt đầy nhàn nhã nói: "Nếu mấy người còn không trở về, tôi và Mục tỷ còn chuẩn bị đi tìm đây. Ây cha, thiệt là… người ta thì chờ đến nôn nóng, còn mình lại lề mà lề mề, không giống như tôi và Mục tỷ. Hai người chúng tôi chẳng được ai phối hợp, vậy mà vừa vào hang ổ cấp C đã cạc cạc chém giết tả tơi!"
La Hoa liếc mắt nhìn gã, không chút lưu tình, nói một câu: "Cậu phụ trách cạc cạc gọi bậy phải không?"
"Cút đi!" Cố Thu Phong trợn trắng mắt.
"Tình huống thế nào?" Mục Tuyết nhìn về phía Hứa Thâm, trực tiếp hỏi một câu, cũng không để ý tới La Hoa và lão Diệp. . .
Lúc này coi như La Hoa đã hiểu được mọi chuyện, xem ra… đúng là Mục đội đã biết thực lực của Hứa Thâm từ trước, mới cố ý sắp xếp như vậy.
"Cũng tàm tạm, có hai con cấp C, tôi đều giải quyết hết." Hứa Thâm nói.
Cũng không phải hắn cố ý biểu hiện mới nói ra chữ "Tôi" kia, chỉ thuần túy muốn trả lời Mục Tuyết mà thôi.
"Hai con? !" Không đợi Mục Tuyết biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, Cố Thu Phong đã kêu lên trước. Chỉ thấy gã trừng mắt nói: "Đừng có đùa? Lão La với cậu có thể giải quyết khư cấp C? Còn hai con? Con khư kia chưa ăn cơm hả?"