Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 210 - Chương 210. Đêm Hôm Đó…

Chương 210. Đêm Hôm Đó… Chương 210. Đêm Hôm Đó…

La Hoa tức giận nói: "Trên đầu cậu vẫn còn thừa lại nhiều tóc lắm nhỉ? Cậu có tin lần sau tôi cũng cạo giùm cậu một mảnh hay không?"

Cố Thu Phong lập tức che đầu, lui ra phía sau vài bước.

Ba Diệp đi lên, nghiêm túc báo cáo: "Mục đội, chỗ của tôi có một con khư cấp C, nghe Tiểu La nói, bên kia của cậu ấy cũng có, chúng đều bị Hứa Thâm chém chết rồi."

Ánh mắt Mục Tuyết hơi hơi giật giật, cô ấy liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, rồi khẽ gật đầu: "Biểu hiện không tồi, lúc trở về trong cục sẽ có khen thưởng."

Hứa Thâm hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, hắn chỉ bình tĩnh gật gật đầu.

"Đi, trở về thôi." Mục Tuyết phất tay nói.

Đến lúc này Cố Thu Phong mới hiểu, nãy giờ Hứa Thâm không hề đùa giỡn, gã lập tức có chút kinh ngạc hỏi: "Làm sao có thể chứ? Cậu ấy là người mới mà? Người mới thực sự mạnh như vậy sao?"

"Người ta đã tới cực hạn rồi." La Hoa cười lấy mu bàn tay vỗ vỗ lên ngực gã, rồi lướt qua bên người.

"Cực hạn. . ." Cố Thu Phong há hốc mồm.

Đến tận lúc này, cuối cùng gã cũng hiểu được mọi chuyện.

"Khó trách tôi lại thất bại! Nhưng mà bại bởi một tên đã tới cực hạn, là chuyện rất bình thường. Ơ… Móa nó, nhóc con này quá âm hiểm. Ai, Mục tỷ từ từ chờ tôi với. . ."

Chờ sau khi cả đám lên xe, Mục Tuyết mới dùng dụng cụ truyền tin liên lạc với trong cục, báo cáo tình hình nhiệm vụ.

"Mục đội, còn chuyện tiếp theo thế nào?"

"Trong cục sẽ tiếp tục phái người đến giải quyết và hoàn tất công việc. Bọn họ rất vừa lòng với biểu hiện lần này của chúng ta." Mục Tuyết mỉm cười.

Hứa Thâm vừa trở về từ trấn Thiển Ngâm, đã bị gọi vào văn phòng cục trưởng.

Tuy hắn cũng dự đoán được trong cục sẽ tìm mình, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy.

"Tâm trạng hiện tại thế nào?" Liễu Tích Xuyên ra hiệu cho Hứa Thâm ngồi xuống bàn công tác đối diện.

"Ách, cũng được." Hứa Thâm thận trọng nói.

Liễu Tích Xuyên rót cho Hứa Thâm một chén trà, vẻ mặt mang theo nụ cười lạnh nhạt, bất chợt nói một câu: "Tôi đang hỏi cậu về tâm trạng ở buổi tối hôm trước."

Thì tôi cũng nói về buổi tối hôm trước... Hứa Thâm yên lặng nói trong lòng, nhưng đã nghe cục trưởng hỏi như vậy, hắn cũng biết chuyện gì nên tới, cuối cùng vẫn phải tới.

"Cục trưởng muốn nói về?"

Liễu Tích Xuyên nhìn thấy sắc mặt Hứa Thâm thoáng biến hóa một chút, nhưng rất nhanh lại duy trì dáng vẻ cẩn thận cầm chén trà, trong lòng cười thầm một tiếng, chung quy lại, nhóc con này vẫn còn quá trẻ, mấy động tác nhỏ đó đều bị người ta xem thấu cả rồi. Sau đó, lão dửng dưng nói: "Cậu đã bị camera giám sát quay được."

Bàn tay đang cầm chén trà của Hứa Thâm hơi hơi lay động, nước trà dấy lên gợn sóng, từ trong đáy mắt hắn cũng lộ ra một tia bất an.

"Không cần phải che giấu nữa, cứ nói kỹ càng tỉ mỉ một chút cho tôi nghe nào. Làm như vậy, tôi cũng dễ xử lý chuyện này giùm cậu." Liễu Tích Xuyên trực tiếp biểu đạt thiện ý của bản thân, muốn cho Hứa Thâm có thể thoải mái bộc bạch.

Hứa Thâm nghe vậy, trên mặt xẹt qua một mảnh vui mừng, nhưng ngay sau đó, lại xuất hiện một chút khẩn trương, cuối cùng hắn hít sâu hơi thở, nói: "Cục trưởng, chuyện này thật sự không liên quan tới tôi."

"Ừm ừm, tôi biết."

Ây cha, lời dạo đầu cũ rích của mấy tên tội phạm nha...

Liễu Tích Xuyên thầm cười cười trong lòng, nhưng vẻ mặt lại lộ ra một chút nghiêm túc, đồng thời cũng mềm mỏng hỏi: "Vậy tình huống đêm đó là gì đây?"

"Đêm hôm đó..." Tựa như Hứa Thâm vừa rơi vào hồi tưởng, nhưng rất nhanh, hắn lại lắc đầu, nói: "Đêm hôm đó, tôi đang huấn luyện trong phòng, bỗng nhiên cảm thấy trong phòng có chút râm mát, tựa như, tựa như có khư ở cạnh mình."

Nói đến đây, hắn ngừng lại, đặt hai tay lên bàn, hai ngón tay cái liên tục ma sát qua lại với nhau, dường như đang đấu tranh tư tưởng ghê lắm, rồi bỗng nhiên cắn răng nói: "Sau đó, sau đó tôi nhìn thấy trước mặt lộ ra một người! Nhưng lúc ấy tôi không biết đối phương là người, tôi vẫn tưởng kẻ đó là khư! Tôi rất sợ hãi, tôi lập tức xoay người bỏ chạy, bởi vì khư lực tản ra trên người đối phương vô cùng khủng bố."

"Sau đó, bọn họ đuổi theo tôi. Cứ như vậy, tôi vẫn một mực chạy, bọn họ vẫn một mực đuổi, đuổi theo đuổi theo, bỗng nhiên, mọi chuyện thay đổi… dường như bọn họ nhìn thấy một thứ gì đó rất khủng bố, tất cả đều dừng lại, sau đó..."

Tựa như Hứa Thâm vừa nghĩ đến hình ảnh gì đó cực kỳ khủng bố, sắc mặt hắn thoáng hiện chút khó coi: "Sau đó, tôi nhìn thấy bọn họ đã chết cả rồi, còn có khư hiện thân, giết chết bọn họ."

Liễu Tích Xuyên và Lý Mỹ Na đang ngồi một bên nghe thiếu niên nọ thuật lại câu chuyện của mình với lời nói khá là gồ ghề, đứt quãng. Ánh mắt hai người vẫn chăm chú nhìn hắn, còn bản thân đã chìm vào im lặng và suy tư.

Một lát sau, Liễu Tích Xuyên mới nhẹ giọng nói: "Cậu cũng biết bọn họ là tồn tại hình thái thứ hai?"

"Sau, sau này tôi mới phản ứng lại." Hứa Thâm khẩn trương nói.

"Vì sao bọn họ lại tới tìm cậu?" Liễu Tích Xuyên nhìn chăm chú vào hắn.

Vẻ mặt Hứa Thâm đầy mờ mịt, hắn chua xót nói: "Tôi cũng không biết, lúc bình thường ngoại trừ đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, trên cơ bản, tôi đều ở nhà rèn luyện."

"Chúng tôi gọi cậu đến đây là chân thành muốn giúp cậu, nhưng hi vọng cậu đừng nói dối." Lý Mỹ Na bên cạnh lạnh lùng nói: "Đêm khuya như vậy, cậu lại mặc trang phục tác chiến chạy ra ngoài, thế mà cậu còn nói cậu ở nhà rèn luyện?"

"Tôi thực sự không lừa cô, tôi thật sự đang rèn luyện." Hứa Thâm vội vàng nói.

Hắn có chút không biết nên giải thích kiểu gì…

Cô gái này thật là… rõ ràng hắn nói thật mà cô ấy lại không tin?

Lý Mỹ Na thoáng cười lạnh, nào có người chăm chỉ đến vậy?

Trong mắt Liễu Tích Xuyên lộ ra chút suy tư, nhưng không quá rối rắm trên vấn đề này. Tuy bản thân lão cũng không tin, nhưng đặt vào tình huống thực tế, nếu Hứa Thâm cảm nhận được những người đó, mới lập tức mặc trang phục tác chiến vào người... Dưới tình huống đám tồn tại hình thái thứ hai kia muốn giết hắn, hẳn là bọn họ sẽ không cho Hứa Thâm có cơ hội mặc vào trang phục tác chiến đâu?

Trừ phi đám người kia muốn mèo vờn chuột?

Nói thật, lão cũng không nghĩ ra được đáp án nào khác, trừ phi loại tình huống này đều là trùng hợp.

Bình Luận (0)
Comment