"..."
Trương Lệ Dao lại dở khóc dở cười, đương nhiên là ban đầu bọn họ có nằm trong danh sách rồi, không phải do cậu chuyển đến, bọn họ mới rời đi sao?
Nhưng hiển nhiên cô không thể nói ra lời này được.
Huống chi chuyện lần này đúng là vo cùng khó xử. Lúc trước khi bọn họ rời khỏi danh sách, vốn tưởng rằng kể cả khi có khư xuất hiện cũng có thể Từ đại nhân trước kia, nhờ anh ta giải quyết, tới bây giờ thì hay quá rồi, Hứa Thâm này không xảy ra chuyện gì, ngược lại Từ Phong kia đã chết!
Đối phương đường đường là phó đội trưởng của thê đội thứ nhất, suốt ba năm qua đều sống yên ổn, ai có thể ngờ, mới chuyển đội chưa được mấy ngày đã chết bất đắc kỳ tử.
Quả thực quá tà môn!
Đã vậy, gã còn không chết trong khi chấp hành nhiệm vụ, mà bị khư phản sát ngay tại khu vực mình quản lý
Tuy lúc Trương Lệ Dao đi hỏi thăm, từng nghe người trong cục khẳng định rằng tronhg cái chết của Từ Phong có chút lạ thường, tựa như gã chết vì một nguyên nhân nào khác, nhưng cụ thể là gì, lại chẳng mấy người biết được. Tới hiện giờ, cả người chết lẫn vụ án đều bị phong tỏa rồi, và với quyền hạn cũng như nhân mạch của Trương Lệ Dao, đương nhiên không thể tiếp tục tra xét sâu thêm.
Huống chi người đã chết rồi, cũng chẳng cần tốn nhiều công sức tra xét làm gì.
Rất nhiều đồng sự mà cô quen biết trong bộ Văn Khoa đều ngấm ngầm nghị luận sau lưng, bọn họ nói rằng có lẽ Từ Phong đã sớm phải chết từ lâu rồi, chỉ vì quầng sáng trường thọ của biên đội số hai ngăn chặn mới khiến gã giữ lại được một mạng, hiện giờ, ngay khi vừa thoát ly, chẳng phải Tử Thần đã ngửi được mùi vị và tìm tới rồi sao?
Có một số việc... lại khiến người ta không thể không tin, cũng không thể không phục!
Hiện giờ Từ Phong vừa chết, chỗ dựa sau lưng những người đó đã rời khỏi bảo vệ danh sách lúc trước ngã xuống, trong lòng bọn họ chỉ còn hối hận, cùng với mắng chửi Từ Phong thôi.
Chứ ngay lúc này, bọn họ chỉ còn cách xé lớp da mặt, tiếp tục quay đầu trở lại nhờ vả Hứa Thâm.
Hơn nữa, đoạn thời gian trước, Hứa Thâm vừa hoàn thành một nhiệm vụ cùng biên đội số hai, còn đạt được chiến tích xuất sắc, tuy những tin tức này thuộc loại cơ mật, nhưng loại cơ mật ấy chỉ dành cho đám người ngoài thôi, còn người trong nội bộ nói chung, và bộ Văn Khoa nói riêng, lại chẳng phải cơ mật nữa. Có không ít đồng sự của Trương Lệ Dao đều biết tới tin tức này, dù sao sự kiện ấy lớn như vậy, muốn hoàn toàn phong tỏa tin tức sẽ rất khó khăn.
Mà Trương Lệ Dao chỉ mất chút công sức đã nghe được tin tức chính xác.
Trong nhiệm vụ kia, một mình Hứa Thâm giải quyết được hai con khư cấp C, còn cứu vớt đồng đội, đạt được chiến công hiển hách!
Phần ghi chép nhiệm vụ của Hứa Thâm cực kỳ hoa lệ.
Hơn nữa, chuyện lần này cũng chân chính phản ánh được chiến lực của hắn rồi. Chiến lực của người này đã vượt qua đội viên bình thường của thê đội thứ nhất, để đạt tới cấp bậc phó đội trưởng và đội trưởng!
Chờ trong tương lai, khi trong cục thiếu người, Hứa Thâm nhất định sẽ là trảm khư giả đầu tiên được đề bạt thăng chức.
Phải biết rằng, chênh lệch giữa đội viên và đại đội trưởng quá lớn.
Mỗi vị đội trưởng của thê đội thứ nhất, đều là vương bài trong cục, có thể một mình đảm đương một phía.
Trương Lệ Dao cũng hiểu, lúc trước là cô nhìn nhầm rồi, tới lúc này lại có chút ý tứ muốn lấy lòng Hứa Thâm. Bởi vậy, trong khoảng thời gian này, ngày nào cô cũng đưa cơm cho Hứa Thâm, thầm mong muốn kéo lại một chút quan hệ.
"Là lúc trước bọn họ ngu muội, muốn tiết kiệm tiền, hiện giờ gặp được khư vẫn phải tìm tới làm phiền Hứa đại nhân, tệ quá sức tệ mà!" Lại nói, trong quá trình Trương Lệ Dao đảm nhận nhiệm vụ này, cô đã lăn lộn rất thuần thục trên phương diện xã giao rồi, suốt thời gian qua, mọi chuyện đều thuận lợi, hiển nhiên cũng biết nên nói như thế nào cho lọt tai: "Hứa đại nhân không cần tính toán chi li với những người bình thường này, bọn họ làm tiểu nhân, chúng ta làm quân tử. Chúng ta hơn bọn họ một bậc. Hơn nữa, trong bệnh viện Thái Khang này có rất nhiều bệnh nhân, nếu để mặc khư tác loạn, người khổ nhất vẫn là những bệnh nhân kia."
Hứa Thâm hơi hơi nhướng mày, suy nghĩ một chút mới nói: "Có phát hiện là khư cấp bậc gì không?"
"Căn cứ theo tin tức do thiết bị cảnh báo khư thú dò xét được, hẳn là cấp D." Trương Lệ Dao thấy Hứa Thâm đã dao động, trong lòng không khỏi thở phào một hơi.
"50 vạn." Hứa Thâm bình tĩnh nói: "Bảo bọn họ chuẩn bị xong tiền, tôi sẽ cân nhắc tới chuyện ra tay."
"50 vạn?" Trương Lệ Dao có chút kinh ngạc, đắt như vậy?
Đúng là hành vi nhân lúc cháy nhà đi hôi của, giở công phu sư tử ngoạm mà!
"Có phải hơi bị nhiều quá hay không?" Trương Lệ Dao không nhịn được nhỏ giọng nói.
"Ngại nhiều tiền thì thôi vậy." Hứa Thâm lạnh nhạt nói: "Không phải mấy người bọn họ luôn tuyên dương y giả nhân tâm (tấm lòng người thầy thuốc) sao? Cứu vớt bệnh nhân là chức trách của bọn họ mà. Huống chi nếu để con khư kia tiếp tục phá hoại, làm bệnh viện phải đóng cửa, thì so sánh với loại tổn thất dây chuyền này, chút tiền ấy thực sự đắt hơn sao?"
Trương Lệ Dao có chút không biết nên nói gì, đành phải đáp lại: "Để tôi đi hỏi thử xem."
Hứa Thâm lười nói thêm, lập tức ngắt thông tin.
Nếu đám người này biết điều, nguyện ý bồi thường cho hắn cả gốc lẫn lời những khoản hắn đã tổn thất trước kia, coi như hắn bỏ qua việc này cũng được, dù sao hắn cũng không có nhiều tâm tư đi để ý ba cái chuyện nhỏ nhặt này.
"Cái gì, 50 vạn?"
Bên kia, Hoàng Hạo đang chạy ô-tô tới bệnh viện Thái Khang, vừa nghe được con số này, suýt chút nữa đã rớt mất dụng cụ truyền tin trên tay. Gã thở phì phì nói: "Cô không đùa với tôi chứ? Đã đến nước này rồi, cô đừng có nghĩ tới chuyện làm trung gian để kiếm tiền chênh lệch. Đây thực sự là con số mà cậu ta nói?"
Giọng nói đầy tức giận của Trương Lệ Dao truyền ra từ dụng cụ truyền tin: "Làm sao tôi có thể kiếm tiền trong lúc này? Hơn nữa tôi vẫn luôn nghiêng về phía các anh, làm sao có thể kiếm tiền của các anh được?"