Hoàng Hạo cười lạnh, tuy gã không hề tin lời con kỹ nữ này nói, nhưng sau khi cân nhắc, cũng thấy cô ta quả thực không có gan làm chuyện này, mới nghiêm mặt, lạnh lùng đáp lại: "Thằng nhóc kia muốn nhân cơ hội này để bắt chẹt phải không? Đừng nói là 50 vạn, kể cả 30 vạn, tôi đều có thể nhờ người khác qua hỗ trợ. Đó là khoản tiền đủ để mua một căn nhà đó. Chẳng lẽ thằng nhóc kia cho rằng chỉ một mình nó biết trảm khư sao?"
Trương Lệ Dao nghe ra cơn tức giận trong giọng nói của gã, lập tức dịu đi: "Hoàng ca, anh đừng nói như vậy, lúc trước không phải chúng ta đã rời khỏi danh sách bảo vệ sao? Khẳng định là trong lòng người ta còn tức giận."
"Giận thì đã làm sao? Lão tử còn phải nhìn sắc mặt thằng nhóc con đó ư?" Hoàng Hạo cả giận nói: "Một tên nhóc con lông vàng, không phải chỉ biết trảm khư thôi sao? Nói trắng ra, cả đám bọn nó chỉ là thứ công cụ giết chóc xui xẻo thôi, còn chẳng được coi là chó!"
"Hoàng ca, người ta nay đã khác xưa rồi, đã có tư cách trèo lên chức đại đội trưởng. Anh đừng nên để những lời này truyền ra ngoài." Trương Lệ Dao nhíu mày, lập tức nhắc nhở.
"Cô không nói thì ai sẽ truyền ra chứ? Hừ!" Hoàng Hạo hừ lạnh một tiếng, lại nói: "Được rồi, 50 vạn thì 50 vạn. Cứ để thằng nhóc kia giải quyết trước di, tình huống hiện tại rất khẩn trương, anh rể tôi đang ở nơi đó, chờ cứu được anh rể tôi ra, hết thảy đều dễ bàn. Tôi cũng sẽ nói lại chuyện này cho anh rể tôi biết. Hừ, tiền trong tay chúng ta cũng không phải dễ kiếm như vậy!"
Sắc mặt Trương Lệ Dao khẽ biến, lập tức nói: "Hoàng ca, anh đừng kích động."
"Câm miệng, nhanh bảo thằng nhóc kia qua đi!" Hoàng Hạo cúp điện thoại.
Sắc mặt Trương Lệ Dao thoáng hiện một chút khó coi, ngày thường hễ mở miệng là bảo bối nào bảo bối kia, tới thời điểm mấu chốt lại lật mặt vô tình. Ai, đúng là lũ đàn ông... .
Sau đó, Trương Lệ Dao thoáng bình ổn lại tâm trạng, rất nhanh đã liên lạc với Hứa Thâm, báo cho hắn biết đối phương đã đồng ý rồi.
Hứa Thâm thấy vậy, cũng không nói thêm điều gì, lập tức mang theo trang bị phá khư và túi đựng xác ra khỏi cửa.
Trương Lệ Dao chạy xe đến dưới lầu, đưa Hứa Thâm qua bên kia.
Rất nhanh, hai người đã đi vào bệnh viện Thái Khang.
Nơi này người đến người đi tấp nập, khiến chiếc xe của bọn họ bị chặn lại.
Nếu nhìn từ bên ngoài, nơi này hoàn toàn không giống hiện trường đã xảy ra sự kiện khư thú tập kích.
"Hứa đại nhân, tôi ở chỗ này chờ cậu." Trương Lệ Dao lập tức ngừng xe lại bên ngoài, cách bệnh viện một khoảng xa xa, không muốn tới gần.
Hứa Thâm không hề nhiều lời, hắn trực tiếp xuống xe mang theo trang bị phá khư đi vào bệnh viện.
Ở một nơi ít người, Hứa Thâm khởi động trang bị phá khư, tiến vào Khư giới.
Mười phút sau, hắn đã tìm được con khư cấp D, đối tượng dẫn phát sự kiện ở bên trong.
"Bụng của tôi lạnh quá, anh đã mở bụng tôi ra, vì sao lại bỏ đi ..."
Cái bụng của con khư này hoàn toàn bị mở tung ra, ở đường nứt hiện lên thật nhiều răng nanh chi chít, nhỏ nhắn, thân thể mang hình dáng một vị trung niên, đang đứng với tư thế vặn vẹo, há miệng gặm cắn một bác sĩ trong phòng giải phẫu.
Người bệnh đang nằm trên bàn giải phẫu đã bị gây mê, cuộc phẫu thuật mới hoàn thành được một nửa.
"Mau lấp đầy đi, chỉ cần lấp đầy cái bụng này, tôi sẽ không lạnh nữa..."
Con khư muốn nhét mấy vị hộ sĩ vào trong bụng của mình, phần bụng bị nứt ra, có gắn đầy răng nhọn đang không ngừng mấp máy qua lại, hiển nhiên nếu mấy người kia bị nó nhét vào trong, chắc chắn sẽ rơi xuống kết cục bị gặm ăn luôn.
Trong mấy hộ sĩ, có người đã sợ tới mức ngất đi, có người lại run run hai chân, ống quần đều ướt nhẹp.
"Cậu cũng đến đi..." Con khư nhìn thấy Hứa Thâm, thân thể lập tức vặn vẹo đi về phía hắn.
Hứa Thâm cũng đi qua.
Phốc.
Kiếm quang lướt tới, thân thể con khư từ lồng ngực đến cái bụng hoàn toàn phân liệt, một chia làm hai.
Hứa Thâm làm một kiếm nhanh gọn, lại cắm kiếm trở lại hốc đằng sau lưng, rồi dùng túi đựng xác đóng gói thi thể của khư lại, hai vị hộ sĩ bên cạnh chứng kiến một màn này đều vô cùng hoảng sợ, chẳng những không hề mừng rỡ, ngược lại còn run rẩy kịch liệt hơn.
Hứa Thâm không để ý đến bọn họ. Hắn biết những người đã bị cuốn vào rồi tận mắt chứng kiến Khư giới này, chỉ có hai kết cục, hoặc là bị cục Khư Bí hấp thu, hoặc là bị đánh giá có tinh thần thất thường rồi đưa đến sở Thu Dụng Tinh Thần.
Có lẽ rất nhanh thôi, bọn họ sẽ trở thành người đồng hành và đồng sự của hắn.
Hứa Thâm mang theo túi đựng xác, nhanh chóng xoay người rời đi, nhưng lại không lập tức rời khỏi Khư giới, thay vào đó là đi du lịch một vòng quanh bệnh viện, hắn muốn nhìn xem, ở nơi này còn có con khư nào khác hay không.
Nhưng một lần dạo chơi này, lại để hắn nhìn thấy rất nhiều nơi kỳ quái.
Ví dụ có một vài phòng và vách tường thuộc tầng hầm ngầm trong bệnh viện, mà hắn không thể nhìn thấu.
Theo lý thuyết, hiện giờ hắn đang quan sát từ Khư giới, thì hết thảy những sự vật thuộc về hiện thực đều biến thành hư ảo, cho phép hắn có thể tùy ý nhìn thấu và xuyên qua.
Nhưng một vài gian phòng và vách tường này toàn bộ là màu đen, không thể nhìn thấu, càng không thể xuyên qua, tầm nhìn cũng như thân thể hắn đã bị ngăn cách ở ngoài, giống như... Đụng vào bụi đất ở Khư giới.
Hứa Thâm nghĩ đến cái két sắt của đôi vợ chồng phú hào lúc trước, hai tình huống này có chút tương tự.
Nhưng thứ được cất chứa trong két sắt kia chính là tiền mặt châu báu, là tài phú, vậy thứ được cất chứa trong những căn phòng màu đen này là cái gì?
Ngoại trừ tầng hầm ngầm, trên vách tường ở một nơi có vẻ là văn phòng viện trưởng, cũng xuất hiện không ít vật thể màu đen bén nhọn, tựa như chúng nó đã cắm rễ trong phần cốt thép của vách tường rồi!
Ngay cả phần cốt thép kia cũng xuất hiện trong Khư giới, hiển nhiên, nếu người nào đó có ý đồ thông qua Khư giới xuyên vào trong phòng của đối phương, thì ngay bước đầu tiên đã bị ngăn lại. Nếu vẫn muốn xuyên vào, chỉ còn cách phá bỏ tầng cốt thép này, nhưng làm như vậy, khả năng cao sẽ ảnh hưởng đến tầng kiến trúc trong hiện thực, xé rách cả vách tường.