Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 220 - Chương 220. Không Có Vấn Đề, Thì Tạo Vấn Đề!

Chương 220. Không Có Vấn Đề, Thì Tạo Vấn Đề! Chương 220. Không Có Vấn Đề, Thì Tạo Vấn Đề!

"Hỗn hợp vật chất trong Khư giới hình thành lưới bảo hộ..." Ánh mắt Hứa Thâm hơi hơi chớp động, hắn nhìn thấy một vị trung niên đang ngồi trong văn phòng, thoạt nhìn khá hào hoa phong nhã.

Đối phương đã có được tầng phòng hộ khư thú chặt chẽ chu đáo đến vậy, thì thân phận cũng tuyệt đối không đơn giản.

Lúc này vị trung niên kia đang dùng dụng cụ truyền tin nói chuyện với ai đó, Hứa Thâm đứng ở bên ngoài tầng cốt thép màu đen, lại phát hiện, bản thân có thể nghe được người bên trong nói chuyện với nhau.

Nghĩa là ở trong Khư giới, thính giác của hắn không bị vách tường trong hiện thực ngăn trở.

Bên cạnh đó, Hứa Thâm còn có phát hiện thêm, chẳng những con mắt của hắn có thể nhìn thấy khư tầng sâu, ngay cả thính giác cũng thế.

"Tới rồi là được, chuyện tiền nong lúc trở về lại nói sau, không cần lo lắng, anh không có việc gì..." Vị trung niên kia trực tiếp cúp máy.

Hứa Thâm nghe ra giọng nói của Hoàng Hạo truyền tới từ đầu dây bên kia, và rõ ràng là giọng điệu của gã không hề khách khí như lúc nói chuyện với hắn, ngậm miệng mở miệng đều thốt lên thằng nhóc con kia, thêm nữa, hiển nhiên là gã cực kỳ bất mãn về chuyện tiền nong lần này.

Hứa Thâm hơi hơi nhướng mày, hắn mở ra cái túi đựng xác, chặt đứt bộ phận tay chân trên thi thể con khư nọ, rồi móc nó lên phần cốt thép màu đen gắn chặt bên ngoài vách tường.

Tuy thời gian càng lâu, thi thể khư sẽ dần dần bị phân giải tiêu tán, nhưng kì thực, sau khi thi thể bị phân giải, nó chỉ chìm nghỉm vào tầng càng sâu hơn trong Khư giới mà thôi.mình

Đó là thường thức, và đương nhiên, theo lý thuyết, thi thể của khư cũng sẽ hấp dẫn đồng loại của nó tìm tới.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao trảm khư giả bọn họ đều phải thu hầu hết thi thể của khư mang về, ngoại trừ dùng để chế tác Tịnh Khư Tề, còn để phòng tránh tai họa tiếp theo.

Hắn lấy tiền trảm khư, nhưng ném xác hay không lại là chuyện do hắn tự quyết.

Còn lại phải xem vận khí của đối phương.

Nếu có vấn đề bọn họ mới chịu nhờ cứu giúp...

Thì khi không có vấn đề, hắn sẽ tạo nên vấn đề.

Hứa Thâm lại đóng gói phần thi thể còn lại vào rồi xoay người rời đi, quay trở lại một nơi nào đó trong hiện thực, tắt trang bị phá khư, tiếp đó tìm được chiếc xe của Trương Lệ Dao, để cô đưa mình quay về.

"Giải quyết xong rồi?"

Trương Lệ Dao có chút giật mình. Đây là lần đầu tiên cô đưa Hứa Thâm đi công tác, nhưng hiệu suất này có chút nhanh quá rồi.

"Tìm kiếm nó hơi lâu một chút." Hứa Thâm nói: "Quả thật là cấp D, đã giải quyết xong, khi nào tiền được mang tới?"

Trương Lệ Dao nhìn cái túi đựng xác căng phồng, dù tính phong bế của dụng cụ này rất mạnh, nhưng có lẽ do tác dụng tâm lý, cô vẫn có thể ngửi được một chút mùi máu tươi làm người ta buồn nôn tỏa ra từ cái túi kia. Trương Lệ Dao hơi hơi nín thở, nói: "Tôi lập tức thông báo cho bọn họ."

Hứa Thâm không tiếp tục nhiều lời thêm nữa.

Chờ sau khi hai người trở lại vị trí cũ, Trương Lệ Dao cũng nhận được tin tức, tiền đã vào tài khoản rồi.

Cô lập tức nói chuyện cho Hứa Thâm biết, hai người cùng đi qua lấy tiền.

Tiện đây, Hứa Thâm cũng lập cho mình một cuốn sổ tiết kiệm, luôn dùng tiền mặt cũng phiền toái.

Rất nhanh, trong tài khoản của hắn đã nhiều hơn 50 vạn Lô Tạp tệ.

Với vụ dân, đây là khoản tiền mà cả đời bọn họ kiệm ăn kiệm mặc cũng không thể kiếm được.

Vào lúc ban đêm, Hứa Thâm lại nhận được lời mời tham gia yến hội.

Vẫn là đám người trước kia, nhưng đã thiếu đi vài người. Con dê đầu đàn của bọn họ là Hoàng Hạo kia không có mặt, kể cả đám người do Hoàng Hạo cầm đầu cũng không có mặt.

Người tổ chức bữa tiệc lần này là một phụ nữ trung niên tên Tiết Thục Lan, thoạt nhìn bà ta không đến 40, phong vận vẫn còn, dáng người đầy đặn.

Thái độ của người phụ nữ này không hề kiêu ngạo như Hoàng Hạo lúc trước, ngược lại, bà ta biểu hiện cực kỳ chân thành, đầu tiên là nhận lỗi vì sự việc lần trước, sau đó mới tiếp tục ngỏ lời, hi vọng bọn họ có thể một lần nữa gia nhập vào danh sách bảo vệ.

Hứa Thâm không bị mấy lời ngon ngọt này dụ dỗ, hắn lập tức báo ra bảng giá của bản thân.

Hiện giờ, cả vốn lẫn lời, hắn đều phải đòi lại.

Nội dung cũng khá đơn giản, về sau phí bảo hộ hàng tháng, đều gấp đôi ban đầu.

Ngay khi lời nói này hạ xuống, bầu không khí vốn hòa thuận ban đầu lập tức trở nên cứng ngắc. Tuy đám người kia cũng đoán được Hứa Thâm sẽ đòi bọn họ bồi thường tiền vì đã hủy bỏ hiệp ước, nhưng không ngờ hắn lại tăng phí bảo hộ lên gấp đôi.

Nhát cắn này quá tàn nhẫn, có vài người cảm thấy bản thân không thể thừa nhận nổi.

Tiết Thục Lan cũng cảm thấy khó xử, nhưng không lập tức từ chối, thay vào đó là ném cho những người khác ánh mắt mang đầy ẩn ý, mọi người nhanh chóng hẹn nhau ra ngoài với đủ các lý do: "Hít thở không khí", "Đi toilet", sau đó cùng tụ tập tại một phòng bao khác, bắt đầu thương lượng việc này.

Cuối cùng, âm thanh trong phòng bao dần trở nên kịch liệt.

Chỉ còn lại Hứa Thâm và Trương Lệ Dao ngồi trong phòng bao vô cùng thoáng đãng.

Trương Lệ Dao biết hơn phân nửa là đám người khác đi thương lượng rồi, vừa quay sang Hứa Thâm lại thấy hắn vẫn bình chân như vại, coi như không biết chuyện gì, ngược lại còn nhàn nhã ăn cơm, chọn món, trong lòng không khỏi có chút bất đắc dĩ.

"Nếu cao hơn 20%, có khả năng bọn họ sẽ nhận lời, nhưng nhiều hơn gấp đôi, thật sự hơi cao quá..." Trương Lệ Dao khéo léo nói.

Hiện giờ Từ Phong đã chết, nghĩa là con đường mà cô bước lên đã bị chặt đứt, cũng tương đương với mất nguồn thu nhập.

Dù sao, Từ Phong chết rồi, còn ai thèm coi trọng cô nữa?

Hứa Thâm không để ý tới cô, hắn vẫn đang vùi đầu dùng bữa.

Nhiều món ăn ngon như vậy, thế mà những người này lại coi như không thấy, đúng là xa xỉ thật.

Rất nhanh, mọi người đều lục tục trở về.

Chờ sau khi tất cả đều ngồi xuống, có người muốn tiếp tục thương nghị thêm với Hứa Thâm, muốn hắn nới lỏng cho bọn họ một chút, nhưng Hứa Thâm chẳng buồn ngẩng đầu lên.

Ý tứ đã rõ, đây là nhất khẩu giới (mức giá duy nhất mà người bán nguyện ý đưa ra nhằm trực tiếp bán cho người cần mua mà không phải thông qua cạnh tranh giá, bình thường sẽ không có chuyện mặc cả ở đây), không có gì cần phải thương lượng nữa.

Bình Luận (0)
Comment