Đám người bọn họ chứng kiến cậu thiếu niên ở lần đầu gặp mặt còn vô cùng non nớt, rất dễ nói chuyện, bỗng đảo mắt một cái, đã trở nên dầu muối không ăn, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, cuối cùng lục tục có người đứng dậy cáo từ, đã lựa chọn buông tay.
Chỉ trong nháy mắt, trên bàn tiệc vốn có mười người, chỉ còn tại bốn, năm.
Cứ như vậy, đoàn người tụ tập lại vì lợi ích, cuối cùng cũng phân tán vì lợi ích.
Tiết Thục Lan và bốn người còn lại chấp nhận rồi, nhưng bọn họ cũng có yêu cầu, hi vọng sau khi sự kiện khư thú phát sinh, Hứa Thâm có thể đuổi tới trước tiên, không được vượt qua 24 giờ.
Hứa Thâm chấp nhận điều kiện đuổi tới trước tiên, nhưng lại phủ quyết hạn chế cụ thể là 24 giờ.
Mấy người bọn họ đều dùng các loại thủ đoạn dây dưa không ngớt, các loại kể khổ, Hứa Thâm cũng không thèm để ý tới, chỉ một mực vùi đầu dùng bữa.
Cuối cùng mọi người chỉ có thể lui bước, coi như hiệp ước được xác định rồi.
Hứa Thâm chờ đến lúc yến hội tàn, lại lên xe của Trương Lệ Dao quay về, còn để cô đi hỏi thăm một chút, vì sao những người này nóng lòng cầu hắn bảo vệ đến vậy.
Trương Lệ Dao cảm thấy có chút khó xử, nhưng nhìn thấy sắc mặt lạnh nhạt của Hứa Thâm, cô cùng ý thức được thiếu niên trước mặt không còn dễ lừa gạt như lúc mới đến nơi này nữa. Không phải nói là lúc trước cô nhìn lầm rồi, thiếu niên này tuyệt đối là dạng người phúc hắc (vẻ ngoài thiện lương bên trong hắc ám), thậm chí còn mang tới cho cô một loại cảm giác, hắn khó đối phó hơn Từ Phong lúc trước nhiều.
Cô hơi hơi cúi đầu, ánh mắt xẹt qua dáng người ngạo nhân của mình một chút, hào quang trong mắt chớp động, có lẽ phải dùng một chút thủ đoạn mới có thể bắt chẹt dạng người này.
Ngày kế, Trương Lệ Dao tìm tới Hứa Thâm, cô đã nghe ngóng được vì sao những người vừa ký khế ước kia lại nóng lòng muốn tìm người bảo vệ như vậy. Nguyên nhân là vì sản nghiệp của bọn họ vừa ký kết một đơn hàng lớn, đang trong quá trình gia tăng đẩy nhanh tốc độ, còn có hạng mục mới vừa đón nhận, đang muốn triển khai thi công… Nói tóm lại, tất cả đều đang ở trong thời kỳ mấu chốt, nếu bị khư xuất hiện phá hủy, tổn thất sẽ không chỉ đơn giản dừng lại ở mức phí bảo hộ kia đâu, thậm chí bọn họ còn phải chi ra mức bồi thường cực lớn!
Hứa Thâm vừa nghe đã hiểu, hoá ra là hắn chào giá hơi thấp, nhưng qua chuyện này, hắn cũng hiểu được một đạo lý, một khi người khác đã có nhu cầu, thì không cần biết mình ra giá cao đến đâu, đều sẽ có người chấp nhận.
Còn không có nhu cầu?
Vậy tạo ra nhu cầu là được.
Lại nói, chỉ vẻn vẹn dựa vào khoản phí bảo hộ của năm người Tiết Thục Lan thôi, hàng tháng Hứa Thâm đã có thể nhận được tám vạn rồi!
"Hóa ra hỗn loạn càng có thể nuôi dưỡng người ta hơn là trật tự..."
Chút khúc mắc lần này, đã khiến Hứa Thâm hiểu ra được rất nhiều.
Những điều tai nghe mắt thấy đều thúc đẩy hắn trưởng thành nhanh chóng.
Ngày hôm sau, trong cục có người gọi điện thoại tới, Hứa Thâm bị người ta kêu vào trong cục.
"Trần khoa trưởng?"
Hứa Thâm bị gọi vào văn phòng của một vị khoa trưởng chưa từng gặp mặt. Hắn có chút nghi hoặc, vì sao đối phương lại tìm mình?
"Tôi là người phụ trách quản lý khắp các nơi trong khu Hắc Quang." Trần khoa trưởng là một vị trung niên chừng 50 tuổi. Ông ta vừa nhìn thấy Hứa Thâm, đã đi thẳng vào vấn đề, nói: "Nghe nói khu vực cậu quản lý xảy ra chút chuyện, cậu cũng biết chuyện này chứ?"
Hứa Thâm thoáng giật mình, trong đầu hắn lập tức nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng chỉ bình tĩnh nói: "Chuyện gì vậy? Tôi không nghe nói qua."
"Vậy là cậu không làm tròn bổn phận rồi!" Sắc mặt Trần Dung trầm xuống, nói: "Trong cục đối xử quá tốt với cậu, lấy thành tích được ghi trong hồ sơ của cậu, trong tương lai sẽ có cơ hội được đề bạt thành đại đội trưởng, nhưng quản lý và trảm khư là hai việc khác nhau, đây cũng là một loại rèn luyện dành cho cậu! Nhưng dường như cậu chưa quá chú tâm đến chuyện này. Được rồi, tôi cũng không vòng vo thêm nữa. Vừa rồi, cục Thuế Kim bên kia đã gọi điện thoại tới trách cứ, bọn họ nói cậu thu loạn thuế kim, còn dung túng cho khư thú phá hư. Tôi hỏi cậu, có việc này hay không?"
“Hả?" Hứa Thâm lập tức hiểu được, sau đó nhướng mày nói: "Tôi không quen cục Thuế Kim bên kia, tôi cũng không thu quá thuế kim, những gì tôi thu đều là một phần phí bảo hộ thuộc về tôi được khấu trừ trong thuế kim."
"Cậu có nói với tôi chuyện này cũng vô dụng, cũng nói không rõ. Hơn nữa còn có không ít người ở khu vực mà cậu quản lý, cũng lên tiếng khiếu nại. Bọn họ nói cậu vốn là người quản lý, mà chẳng làm gì cả." Đến đây, Trần Dung xua tay nói: "Thôi được rồi, hôm nay tôi tìm cậu đến, cũng không phải vì chuyện gì khác, chỉ hi vọng có thể nhắc nhở cậu một chút, nên chú tâm vào quản lý hơn, đừng tiếp tục giữ thái độ không biết gì nhưng cứ làm bừa vậy nữa. Mặt khác chỗ tiền mà cậu vừa thu kia, tốt nhất là trả lại đi. Chuyện này coi như không có gì nữa."
"Hả?" Hứa Thâm nhướng mày.
"Nếu tôi không trả lại thì sao?" Hứa Thâm bình tĩnh nhìn vị Trần khoa trưởng này.
"Cậu có ý gì?" Sắc mặt Trần Dung khẽ biến, chợt hừ lạnh nói: "Nói như vậy, cậu thừa nhận là mình đã thu loạn thuế kim? Cậu nên biết rằng cục Khư Bí chúng ta là ban ngành công chính nghiêm minh, luôn tuân thủ pháp luật. Chúng ta phụ trách giữ gìn trật tự, mà không phải phá hư trật tự!"
A... Hứa Thâm thầm cười lạnh trong lòng.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đã không còn là một tên nhóc con vụ dân ngu muội non nớt như trước khi vừa mở mắt nữa.
Giữ gìn trật tự?
Nếu bọn họ thực sự công chính nghiêm minh, thực sự để tâm đến trật tự, sẽ không có người khiếu nại đến tận nơi này.
Lại nói, một người bình thường tùy tiện trách cứ hai câu, mà đối phương lại có thể tìm hắn tới đây trách cứ? Chỉ tính riêng chuyện này thôi, đã thấy hoang đường rồi.
"Ông vừa nói có người khiếu nại tôi. Những người đó là ai? Xin hãy liệt kê tên và thân phận của bọn họ ra đây." Hứa Thâm nói: "Còn nữa cục Thuế Kim điện thoại tới, nói tôi thu loạn thuế kim. Được, vậy chứng cứ ở đây? Bọn họ có chứng cứ hay không?"
"Đương nhiên là có, bằng không cậu nghĩ tôi nói oan cho cậu hả?" Trần Dung cả giận nói: "Có phải cậu cho rằng tôi cố ý nhằm vào cậu hay không?"