Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 222 - Chương 222. Ông Sẽ Gọi Cảnh Sát Bắt Tôi Sao???

Chương 222. Ông Sẽ Gọi Cảnh Sát Bắt Tôi Sao??? Chương 222. Ông Sẽ Gọi Cảnh Sát Bắt Tôi Sao???

"Tôi chỉ muốn được tận mắt nhìn xem thôi. Có lẽ ngay cả Trần khoa trưởng cũng bị người khác lừa bịp rồi!" Hứa Thâm cười lạnh nói: "Đầu năm nay có nhiều người gian trá giảo hoạt lắm, chưa chắc Trần khoa trưởng đã có thể phân biệt được hết."

"Nếu tôi lấy ra chứng cớ thì sao? Lúc ấy cậu sẽ nói như thế nào?" Trần Dung hơi hơi nheo mắt, nói: "Hiện giờ, tôi bảo cậu trả lại tiền về, vẫn là để cho cậu còn một chút thể diện, dù sao cậu cũng là đại đội trưởng mà trong cục đang muốn bồi dưỡng. Thêm nữa, cậu có biết nhúng tay vào thuế kim sẽ bị kết tội lớn đến mức nào hay không? Dù cậu là nhân viên chính thức trong cục, cũng sẽ bị nghiêm khắc xử phạt!"

"Chờ có chứng cớ lại nói sau." Hứa Thâm cất giọng lạnh lùng nói.

"Được, ngay bây giờ tôi sẽ gọi cho cục Thuế Kim bên kia, để bọn họ chuyển toàn bộ chứng cứ chứng minh cậu thu loạn thuế kim trong khoảng thời gian này qua đây!"

Trần Dung nói xong, lập tức bấm số thông tin, không chút kiêng dè, gọi ngay trước mặt Hứa Thâm. Ông ta chỉ nói mấy từ đơn giản, bên kia nói chờ, tỏ vẻ rất nhanh sẽ chuyển tới.

"Nếu cậu đã muốn xem, tôi sẽ cho cậu xem." Trần Dung ngừng liên lạc, sau đó xoay người hừ lạnh nói.

Sắc mặt Hứa Thâm đầy lạnh lùng, xem dáng vẻ chắc chắn của đối phương, không giống như cố ý lừa bịp tống tiền, coi như chuyện này đã sáng tỏ rồi, cái gọi là chứng cứ kia chắc chắn là giả.

Bởi vì 50 vạn mà hắn vừa thu kia, không được coi là thuế kim, mà là khoản tiền đám người kia trả tiền thuê hắn trảm khư.

Nhưng dựa theo chứng cứ từ cục Thuế Kim bên kia truyền tới, thì mớ chứng từ này, nói là giả, nhưng lại làm đúng như thật!

Hứa Thâm cảm nhận được lực lượng đứng đằng sau chuyện này, hắn vốn tưởng rằng mình thu tiền thuê, là chuyện này đã kết thúc, không nghĩ tới hắn tha thứ cho đối phương, đối phương lại cắn ngược còn hung ác hơn.

Thông qua việc này, Hứa Thâm cũng hiểu được một đạo lý.

Đối phó người và đối phó khư cũng giống nhau, đều phải triệt để đánh chết mới xong!

Mềm lòng với chúng chính là tàn nhẫn với mình!

"Danh sách những người khiếu nại đâu?" Hứa Thâm lại hỏi, tuy trong lòng hắn đã có đáp án.

"Hừ." Hiển nhiên Trần Dung đã sớm có chuẩn bị, chỉ thấy ông ta tiện tay lấy ra một phần danh sách từ trên bàn.

Hứa Thâm vừa thấy, tất cả đều là những cái tên xa lạ, không hề có một cái tên quen thuộc nào.

Hơn nữa xem đơn vị của những người này, đều là công tác đúng quy chuẩn. Nhưng những nơi mà bọn họ công tác, căn bản sẽ không có khư xuất hiện.

Và trong quãng thời gian hắn quản lý, ngoại trừ một con do hắn đưa tới, cộng cả con hắn vừa chém giết kia, thì địa điểm mà hai con khư nọ phá hoại, đều không nằm trong phạm vi những người khiếu nại này sinh sống.

"Có ý tứ..." Hứa Thâm vò nát tờ giấy trên tay, hắn cảm thấy mình lại học thêm được một điều nữa rồi.

"Cậu có cần tới tận nơi thăm hỏi bọn họ không? Có còn cảm thấy người ta vu oan cho cậu hay không? Tất cả đều có tên tuổi xác thực của người khiếu nại đó!" Trần Dung cười lạnh nói.

Hứa Thâm nhìn chăm chú vào ông ta, nói: "Trần khoa trưởng đã thu bao nhiêu chỗ tốt rồi? Có một điểm tôi nghĩ mãi mà không rõ, tôi chỉ lấy 50 vạn tiền thuê thôi, dù bọn họ nhờ người khác trảm khư cũng phải chi 20 vạn rồi. Nói vậy, tôi chỉ kiếm lời có 30 vạn, trong khi bọn họ vì ép tôi phun 30 vạn này ra mà vận dụng nhiều mối quan hệ như vậy, không biết cần phải xài thêm bao nhiêu tiền nữa đây?"

Sắc mặt Trần Dung khẽ biến, nói: "Cậu có ý gì? Cậu nói tôi thu chỗ tốt của người ta hả?"

"Chẳng lẽ không đúng?" Hứa Thâm bình tĩnh nhìn ông ta: "Ông không cần phải diễn nữa đâu. Ây cha, chuyện đã bị vạch trần cả rồi còn tiếp tục diễn. Đúng là tôi không thể làm được."

"Nực cười!" Trần Dung tức đến bật cười: "Cậu thực sự cho rằng ai cũng giống như cậu? Thích làm những chuyện bàng môn tả đạo kia? Công tác của chúng tôi là giữ gìn luật pháp, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện người tham ô nhận hối lộ! Tôi gọi cậu đến nơi này, chỉ nhằm mục đích biểu dương chính nghĩa thay dân chúng, chứ chẳng có điều gì khuất tất đằng sau cả. Bản thân cậu sống trong bóng đêm, lại cho rằng ánh sáng của chính nghĩa cũng có màu đen sao? Tôi cảm thấy cậu nên lập tức làm một bài trắc nghiệm tinh thần. Hừ tâm lý quá vặn vẹo!"

Hứa Thâm quan sát ông ta một lát, không thể không nói, dáng vẻ tức giận của đối phương thật sự có vài phần chính nghĩa lẫm nhiên.

Nhưng đáp án của câu đố này đã được mở ra, loại hành động này cũng không thể tiếp tục lừa hắn được nữa. Lại nói, đối phương ra sức như thế, phỏng chừng cũng không ngờ đã để lại sơ hở trong lời nói của mình.

Hắn nhàn nhạt nói: "Tôi chưa từng chạm vào thuế kim, ông lại muốn tôi trả lại tiền người ta thuê tôi trảm khư, đây là điều không thể. Chúng đều là tiền do nhân viên trảm khư chúng tôi dùng chính sinh mạng của mình kiếm về, chỉ có vào, không có ra!"

"Đây là mệnh lệnh!" Trần Dung cả giận nói.

"Ông để cho cục trưởng tự mình đến nói với tôi. Tôi chỉ nghe lời cục trưởng." Hứa Thâm lạnh lùng nói.

"Cậu muốn tạo phản phải không? !" Trần Dung giận dữ, nói: "Luận về chức quyền, kể cả ngay lúc này cậu là đại đội trưởng, nhiều nhất cũng chỉ đủ tư cách ngồi chung bàn với tôi thôi, huống chi hiện giờ cậu còn không phải!"

"Nếu tôi không trả lại tiền, ông sẽ báo cảnh sắt bắt tôi sao?" Hứa Thâm bình tĩnh nhìn ông ta, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ châm chọc: "Để người ta bỏ tù tôi hả? Cho tôi ngồi tù đúng không? Ha hả, cầu còn không được, nếu ông thực sự có thể làm như vậy, thì xin cám ơn. Với tôi, cuộc sống sau khi về hưu mới là hạnh phúc."

Nói xong, hắn đã đẩy cửa bước ra ngoài, trực tiếp rời đi.

"Nực cười!" Trần Dung nhìn hắn “Phanh” một cái đóng cửa phòng lại, trong lòng tức giận đến nỗi vươn tay cầm lấy chén trà rồi hung hăng ném ra ngoài cửa sổ.

Ông ta vốn tưởng rằng đây chỉ là việc nhỏ, có thể tùy tiện bắt chẹt được đối phương, ai ngờ người mới nàu lại là kẻ khó chơi đến vậy!

Lại dám chống đối cả ông ta?

Thực sự nghĩ rằng có cục trưởng ưu ái, thì muốn làm gì thì làm?

Ông ta tức giận đến nỗi trực tiếp dùng sức đạp hai cái vào chiếc ghế dựa trước mặt, bỗng nhiên dụng cụ truyền tin vang lên. Ông ta mở lên kiểm tra, cơn tức giận thoáng thu liễm lại vài phần: "Uy."

"Trần ca, anh xử lý chuyện đó thế nào rồi?" Một tiếng cười khẽ truyền đến, mang theo vài phần tâng bốc.

Bình Luận (0)
Comment