Trần Dung hừ lạnh nói: "Thằng oắt con kia vừa đẩy cửa rời khỏi văn phòng của tôi, nó không chịu thỏa hiệp, tôi đã cố hết sức ."
"Tính tình của nhóc con kia lớn như vậy?" Hoàng Hạo có chút ngoài ý muốn, chợt nói: "Trần ca đã vất vả rồi. Tôi đã nói mà thằng nhóc con này cực kỳ ngang ngược, ngay cả Trần ca cũng dám chống đối. Nếu tôi còn có biện pháp khác, tuyệt đối sẽ không cho nó sống khá giả."
"Cậu bớt chơi trò này đi, đừng đổ thêm dầu vào lửa." Trần Dung trực tiếp vạch trần mánh khóe của đối phương, lại hừ lạnh một tiếng, nói: "Đám nhân viên trảm khư này trực tiếp xông xáo ngoài tiền tuyến, vốn là một lũ coi tiền như mạng. Cậu đừng nghĩ tới chuyện cầm lại khoản tiền kia. Lại nói, đối với cậu, chút tiền ấy cũng không nhiều, chỉ cần bán vài món đồ chơi kia đi là lập tức kiếm lại rồi. Coi như bỏ qua chuyện này đi, nếu cậu vẫn muốn đòi lại tiền, coi như tôi thay thằng nhóc kia ứng ra cho cậu."
"Kìa… Sao tôi có thể lấy tiền của Trần ca được? Tôi chỉ bực bội một chút thôi. Suy cho cùng, đây cũng là lần đầu tiên tôi bị người ta xem như dê béo để mần thịt, cho tới bây giờ chỉ có tôi mần thịt người khác, nào có người khác mần thịt lại tôi?" Hoàng Hạo vội vàng cười làm lành có vẻ cực kỳ hiền hoà, nói.
Trần Dung thầm cười lạnh trong lòng, đừng thấy Hoàng Hạo mở miệng ngậm miệng đều phun ra mấy tiếng "Ca" nghe đầy ngọt ngào, lấy lòng, nhưng kẻ này vốn chẳng tốt lành gì. Kể cũng đúng, đối phương có một ông anh rể tốt, ai cũng phải kính ba phần.
"Tóm lại, tôi đã thay cậu xử lý việc này rồi, nhưng cậu ta là đối tượng có tiềm lực mà trong cục muốn bồi dưỡng, cũng là cục cưng trong mắt cục trưởng. Lần này, vì cậu mà tôi đắc tội với cậu ta rồi đó." Trần Dung nói.
Hoàng Hạo cười nói: "Hiểu được hiểu được, tôi sẽ nói lại với anh rể tôi về chuyện của Trần ca, bảo đảm sẽ xử lý ổn thỏa việc này."
"Vậy đi, nhưng mà cậu cứ yên tâm, nếu thằng oắt con này đã đắc tội với tôi, tôi cũng sẽ không cho nó sống khá giả, dù sao tôi còn quen biết những người nằm trong bộ Tình Báo bên kia ..." Trần Dung hừ lạnh nói.
"Không hổ là Trần ca của tôi, lợi hại lợi hại."
...
...
Hứa Thâm mới rời khỏi văn phòng của vị Trần khoa trưởng này, đang muốn rời khỏi cục Khư Bí, lại chạm mặt Lý Mỹ Na ngay tại dãy hành lang.
"Sao cậu lại đến nơi này?" Lý Mỹ Na có chút ngoài ý muốn, chợt cười nói: "Vừa lúc tôi đang muốn đi tìm cậu. Cậu tới vừa đúng lúc, cục trưởng có chuyện cần gặp cậu đó."
"Ừm?" Hứa Thâm ngẩn ra, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi, sắc mặt hắn không khỏi có chút khó coi, chẳng lẽ nhanh như vậy sự việc đã truyền tới bên cục trưởng?
Hay là… cục trưởng cũng muốn để hắn trả lại tiền?
Sắc mặt hắn lập tức trở nên âm trầm, không nói năng gì.
Lý Mỹ Na vừa nhìn thấy vẻ mặt Hứa Thâm biến hóa, tâm tư nhạy cảm, lập tức phát hiện ra tình huống không đúng ngay. Cô trực tiếp hỏi thẳng: "Có phải cậu gặp được chuyện gì rồi hay không? Nói tôi nghe xem nào, rút cuộc là cậu tới nơi này làm gì?"
"Trần khoa trưởng vừa tìm tôi có việc, nên bảo tôi tới đây." Hứa Thâm nói.
"Lão Trần? Là Trần Dung sao?" Lý Mỹ Na kinh ngạc hỏi lại.
"Ừm." Hứa Thâm đã trông thấy cái tên này trong tấm danh thiếp đặt trên bàn đối phương.
"Anh ta phụ trách công việc nội bộ cơ mà? Tìm cậu có chuyện gì?" Lý Mỹ Na nhìn về phía Hứa Thâm: "Cậu có tiện nói hay không?"
"Người phụ trách công việc nội bộ có quyền lợi rất lớn sao?" Hứa Thâm hỏi.
Lý Mỹ Na có chút kinh ngạc, nhưng vừa nghe những lời này cũng hiểu Hứa Thâm đã bị lão Trần bên kia gây khó dễ rồi, lập tức nói: "Cũng tàm tạm. Nói đơn giản thế này, mỗi một bộ môn trong cục đều tự quản lý phần mà mình phụ trách, lão Trần vẫn có chút địa vị ở nơi này, dù sao hàng năm trong cục chúng ta có thể nhận được không ít Tịnh Khư Tề và kiếm Trảm Khư, đều có công lao của lão Trần, anh ta có nhân mạch trong nội thành."
Nhân mạch...
Hứa Thâm thầm nhắc lại trong lòng, chợt hỏi một vấn đề vô cùng ngốc nghếch: "Nhân mạch rất quan trọng sao?"
"Đương nhiên là quan trọng rồi." Lý Mỹ Na cười nói.
"Vậy mà thực lực quan trọng hay nhân mạch quan trọng?" Hứa Thâm lại hỏi.
Nụ cười trên mặt Lý Mỹ Na hơi nhạt đi một chút, cô thầm suy tư rồi mới nói: "Dường như là nhân mạch."
"Nhân mạch sao..."
Rất nhanh, hai người đã đi tới văn phòng cục trưởng.
Lý Mỹ Na gõ gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói của Liễu Tích Xuyên: "Tiến vào đi."
"Cục trưởng, Hứa Thâm đến đây rồi." Lý Mỹ Na đẩy cửa tiến vào, sau đó lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Nhanh như vậy?" Liễu Tích Xuyên đang đun nước, không khỏi trêu ghẹo nói: "Tốc độ làm việc của cô càng lúc càng nhanh."
"Là vận khí tốt thôi. Tôi vừa vặn đụng tới cậu ta, nếu không dù tôi có biết bay cũng không mang người tới nhanh như vậy đâu." Lý Mỹ Na cười đáp lại, sau đó đi qua một bên, thành thạo lấy ra lá trà từ bên trong một ngăn tủ nào đó.
"Cậu muốn uống cà phê hay trà?"
"Nước lọc."
"... Ha ha."
Liễu Tích Xuyên bị chọc cười, sau đó khua tay với Lý Mỹ Na, để cô ấy lấy lá trà tới.
"Làm sao vậy? Nhìn tâm trạng cậu không tốt?" Liễu Tích Xuyên cười cười hỏi.
Tuy vẻ mặt Hứa Thâm vẫn rất bình tĩnh, nhưng một tia tối tăm trong đáy mắt vẫn không thể che giấu nổi.
"Vừa lão Trần tìm cậu ta, giống như có chút việc." Lý Mỹ Na ở một bên pha trà, lập tức nói với qua.
"À?" Đôi mắt Liễu Tích Xuyên khẽ động: "Cậu ta tìm cậu có chuyện gì, có tiện nói cho tôi nghe không?”
Hứa Thâm thấy đối phương có vẻ không biết chuyện ày, xem ra cục trưởng tìm hắn tới đây vì chuyện khác. Hắn cũng không giấu giếm, lập tức kể lại chuyện vừa xảy ra, cũng không giấu giếm chuyện bản thân thu 50 vạn tiền thuê ngoài định mức.
Lại nói, hắn muốn mượn chuyện vừa xảy ra để thăm dò xem tầm quan trọng của bản thân trong lòng vị cục trưởng này.
Hơn nữa, hắn không cảm thấy bản thân đuối lý trong chuyện này, hoặc là nói, trong tình huống như vậy, hắn cần phải kiếm thêm 30 vạn đó.
Dù sao phí bảo hộ cũng là khoản tiền phải trả hàng tháng, lúc trước đám người kia muốn tiết kiệm nên rời đi, hiện giờ đến lúc gặp được khư, mới vội vàng đi cầu cứu người khác, hạng người nước đến mông mới nhảy như thế, nếu hắn còn thu phí theo lẽ thường, rồi những người khác cũng bắt chước làm theo như vậy, thì ai sẽ giao phí bảo hộ hàng tháng nữa đây?
Chờ bọn họ xuất hiện vấn đề mới chịu bỏ tiền sao?