Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 224 - Chương 224. Phá Xác Khai Khiếu!

Chương 224. Phá Xác Khai Khiếu! Chương 224. Phá Xác Khai Khiếu!

"Nói như vậy, cậu thu của người ta nhiều hơn 30 vạn, người ta giận mới đi phục thù, khiếu nại tới cả lão Trần bên này?" Liễu Tích Xuyên vừa nghe đã hiểu, không khỏi cười cười: "Chuyện này, thực sự là cậu chưa đúng rồi."

Hứa Thâm ngẩn người, trong lòng có chút khó chịu hỏi: "Cục trưởng cũng cho rằng tôi thu quá nhiều tiến ư? Nhưng nhân viên trảm khư chúng ta muốn kiếm tiền thật sự rất khó..."

"Ây cha, cậu suy nghĩ nhiều rồi." Liễu Tích Xuyên lập tức xua tay cắt ngang lời nói của Hứa Thâm, sau đó lão bật cười nói: "Cậu đó nha, vẫn là quá thiếu kinh nghiệm, tầm mắt quá thiển cận. Phải nhớ, khi làm loại chuyện này kiểu gì cũng phải bắt đầu với mức giá 100 vạn, cậu còn sợ người khác không có tiền trả sao?

"... ?"

Hứa Thâm nghi hoặc nhìn lão.

"Tôi hỏi cậu, mạng quan trọng hơn hay tiền quan trọng hơn?" Liễu Tích Xuyên cười dài nói: “Không phải trong cục đã cử một người của bộ Văn Chức tới làm trợ thủ kết hợp với các cậu rồi sao? Loại chuyện này ấy mà, không cần cậu phải tự mình ra mặt nói đâu, cứ để cho trợ thủ chuyển đạt là được. Nếu thực sự xảy ra chuyện, cũng có thể đùn đẩy cho trợ thủ? Nói một mình đối phương tự tiện hành động, không phải đã xong rồi sao? Đây là một tầng bảo hiểm mà trong cục sắp xếp sẵn cho các cậu, đáng tiếc là đại đa số mọi người đều không biết sử dụng."

"Nếu để tôi nói, muốn tôi nhúng tay vào chuyện này kiểu gì cũng phải bắt đầu từ trăm vạn, mặt khác phí bảo hộ trong hiệp ước sẽ tăng lên gấp đôi, không ký thì khỏi đi, nếu đồng ý chấp nhận chuyện này thì từng tháng phải thu tiền đúng hạn đúng giờ, thiếu một đồng cũng không được..."

"Khụ khụ!" Lý Mỹ Na bên cạnh dùng nắm tay để lên miệng, phát ra tiếng ho khan, tựa như thân thể không khỏe lắm.

Hứa Thâm có chút sửng sốt, chuyện này...

Liễu Tích Xuyên cười cười, vươn tay, nhấp một ngụm nước trà, nói: "Cậu có biết doanh thu hàng tháng của bệnh viện Thái Khang là bao nhiêu không?"

Hứa Thâm lắc đầu.

Liễu Tích Xuyên dựng thẳng hai ngón tay lên.

"20 vạn?"

"Thêm số không đi." Liễu Tích Xuyên cười nói: "Con số này coi như là thu nhập bình thường, ngẫu nhiên còn có thể phát sinh một khoản thu nhập thêm cực lớn. Nếu phạm vi bị khư phá hoại lan rộng ra, khẳng định bọn họ sẽ phải đóng cửa bệnh viện sửa sang khôi phục, tổn thất này là một khoản cực lớn! Hơn nữa, lỡ như con khư kia trực tiếp giết chết những khách hàng quen thuộc của bọn họ, tổn thất này còn lớn hơn nữa! Nửa chết nửa sống mới có tiền để kiếm, đã chết rồi, lấy đâu ra tiền?"

"Hai trăm vạn..." Hứa Thâm ngây người.

Con số này có chút vượt qua những gì hắn hiểu biết và tưởng tượng.

Nói như vậy, một tháng người ta có thể kiếm được một khu hào trạch rồi?

"Cậu phải biết rằng, với bất cứ người nào, mạng sống đều là thứ quan trọng nhất!" Liễu Tích Xuyên cười nói: "Không cần biết là quyền quý hay phú hào, ai không yêu quý mạng của mình? Đừng thấy ngày thường bọn họ kiêu căng tự mãn, nếu đến tình huống thực sự sắp mất đi mạng nhỏ của mình, cả đám người đó đều trở nên hèn mọn đê tiện hơn bất cứ người nào khác, cho nên chỉ cần nắm được mạch máu, sinh mạng của bọn họ, tiền đều là chuyện nhỏ."

"Khụ!" Lý Mỹ Na che ngực liên tục ho, giống như phát bệnh rồi.

Hứa Thâm giật mình, hắn có cảm giác trong đầu mình vừa ong ong một hồi, tựa như ngay một khắc ấy, có thứ gì vừa lột xác, hết thảy mọi suy nghĩ đều trở nên thông suốt.

"Kỳ thật muốn xử lý chuyện này rất đơn giản, chỉ tại cậu nghĩ quá phức tạp, cũng làm quá phức tạp mà thôi." Liễu Tích Xuyên cười cười, nói: "Đối phương vốn là người thường, lại dám tới tìm cậu trút giận, khẳng định là có không ít mạng lưới nhân mạch. Nói cách khác, người ta có thể khiến cục Thuế Kim bên kia làm giả chứng cứ, lại có thể liên lạc đến chỗ lão Trần, hết thảy mọi chuyện này đều là năng lực của người ta.”

“Nhưng... suy cho cùng, người thường vẫn chỉ là người thường. Bọn họ không hiểu bản thân chọc giận một người nắm giữ lực lượng siêu phàm, là tai họa khủng khiếp như thế nào."

"Thái độ mà bọn họ đối xử với các cậu, cũng giống như thái độ mà những người giàu có kia đối xử với bảo tiêu (vệ sỹ) và vệ binh sở Tuần Tra. Trong tay cậu cầm súng, có thể bắn một phát giết chết đối phương, thế thì đã làm sao? Cậu có thấy người quyền quý nào sẽ cúi đầu khom lưng ở trước mặt bảo tiêu của mình không? Ngược lại thì có, bất cứ lúc nào muốn quở mắng là bọn họ quở mắng à!"

"Vì sao? Chẳng lẽ bọn họ không sợ bảo tiêu sẽ phẫn nộ bắn một súng giết chết luôn?"

Liễu Tích Xuyên tựa vào ghế, trong tay xoay xoay điếu xì gà, nói: "Có lẽ cậu sẽ nghĩ rằng, bọn họ biết bảo tiêu của mình tuân thủ pháp luật, là người dân hiền lành an phận thủ thường, biết xúc phạm luật pháp sẽ chết, cho nên không dám nổ súng, mới có thể không chút sợ hãi mà làm như vậy... Nhưng sự thực lại không phải thế đâu." Lão nhẹ nhàng gõ một đầu của điếu xì gà lên bàn: "Chỉ đơn giản là vì, bọn họ chưa bao giờ cho rằng con chó nhà mình nuôi sẽ cắn ngược lại chủ nhân. Bởi vì, bọn họ chưa từng có ý niệm này trong đầu!"

Lý Mỹ Na lại giữ im lặng, không tiếp tục ho khan nữa, tựa như bệnh tình đã ổn định rồi.

Cũng có lẽ cô ấy biết, dẫu mình có phát bệnh cũng không ai thèm để ý tới, còn không bằng tự lành cho xong.

Bầu không khí trong văn phòng vừa rơi vào im lặng.

Hứa Thâm ngồi im, thật lâu không hề nói chuyện, lời nói của Liễu Tích Xuyên tựa như một thanh kiếm sắc bén, chém nát tầng sương mù trong lòng hắn, phủ định rất nhiều suy nghĩ trước kia.

"Đây là loại suy nghĩ ngạo mạn nhất, cũng là thứ không thể nào thay đổi được, kể cả khi bọn họ đứng trước cái chết, cũng không thể thay đổi được!" Liễu Tích Xuyên nhẹ giọng nói.

Hứa Thâm nói: “Không phải chúng ta là bộ môn chính thống sao?"

"Là bộ môn chính thống, nhưng bộ môn chính thống cũng cần phải ăn cơm, cũng cần phải uống nước." Liễu Tích Xuyên bưng chén trà nhẹ nhàng uống một ngụm, nói: "Rất nhiều người quyền quý đều như vậy. Vì sao bọn họ dám chỉ thẳng vào mũi đám vệ binh sở Tuần Tra kia mắng một lũ thùng cơm ăn hại? Bởi vì bọn họ cảm thấy mớ thuế kim chính mình giao nộp, đã nuôi đám người rảnh rỗi này."

"Bọn họ cũng cho rằng trang phục tác chiến và đồ ăn uống ngày thường cung cấp, nuôi dưỡng để chúng ta trảm khư, đều lấy từ phần thuế kim mà bọn họ đóng góp, nhưng trên thực tế... điều này là sự thật."

Nói đến đây, lão lại cười cười.

Hứa Thâm có chút không biết nên nói gì.

Bình Luận (0)
Comment