Liễu Tích Xuyên nói tiếp: "Nhưng kể cả như vậy, cậu cũng đừng cảm thấy mình nhận chỗ tốt của họ thì phải làm việc cho họ. Trên thực tế, chúng ta trảm khư bảo vệ trật tự, đã đủ xứng đáng với khoản tiền mà bọn họ cung cấp rồi, huống chi, cậu có từng chứng kiến thực khách nào khi ăn xong còn nghĩ đến đầu bếp chưa? Hay là người bình thường nào đó khi ăn cơm sẽ nghĩ đến nông dân trồng lúa? Phải nhớ kỹ một điều này, kẻ trả thù lao cho ta không phải cha ta, người tiêu tiền vì ta mới là cha ta!"
Lý Mỹ Na liếc mắt nhìn Liễu Tích Xuyên một cái, trong ánh mắt chất chứa bao nhiêu là ai oán.
Hứa Thâm yên lặng gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã nghe hiểu được.
Tới lúc này, Liễu Tích Xuyên mới quay sang nói chuyện với Lý Mỹ Na: "Cô nối máy cho tôi tới cục Thuế Kim."
Lý Mỹ Na lập tức hiểu được ý tưởng trong đầu lão, chỉ có thể làm theo, rất nhanh đường dây đã được kết nói, Liễu Tích Xuyên cầm lấy điện thoại, cười nói: "Lão Trịnh hả? Tôi có chút việc muốn phiền anh xử lý giùm."
"Ừm, chính là chuyện thuế kim ở khu phố Nham La. Đúng vậy, chuyện này liên lụy đến một người được đề cử làm đại đội trưởng trong cục tôi. Ừm ừm, nghe nói thuế kim ở khu vực ấy có vấn đề, không biết đến tột cùng là thuế kim có vấn đề, hay là người phụ trách đống thuế kim này có vấn đề. Lão Trịnh, nhờ anh tra kỹ càng lại giùm tôi, nếu vấn đề ở thuế kim thì giải quyết vấn đề ở thuế kim, còn nếu vấn đề ở con người, hết thảy phải giao cho lão Trịnh anh rồi."
"Tôi hiểu, tôi hiểu."
Rất nhanh, hai bên đã ngừng liên lạc.
Liễu Tích Xuyên nói với Hứa Thâm: "Tôi đã giúp cậu giải quyết xong chuyện thuế kim bên kia rồi, người có gan làm giả chứng từ ở bên ấy cũng chạy không thoát đâu."
Hứa Thâm có chút không biết nên nói gì. Trong mắt hắn, đó là một chuyện phiền toái cực kỳ phức tạp, và biện pháp duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến chính là thả khư đi, nhưng chuyện phiền toái như vậy lại được giải quyết chỉ đơn giản bằng một cú điện thoại?
"Cậu không cần để ý tới lão Trần. Lúc bình thường ở trong cục, lão Trần này còn dám hoạnh họe tôi hai câu. Anh ta ỷ vào bản thân quen biết người trong nội thành, có thể xin cho trong cục chúng ta nhiều thêm một chút vật tư, coi như có chút tật xấu cũng là chuyện bình thường." Liễu Tích Xuyên cười nói.
Hứa Thâm hiểu được ý tứ của lão, lại khẽ gật đầu.
"Về phần người mà cậu quản lý, tôi giao cho cậu tự phụ trách." Liễu Tích Xuyên chậm rãi nói: "Cậu cần phải học được cách lợi dụng nhược điểm của người khác. Tôi nghe nói cậu trảm khư rất nhanh, chắc hẳn cậu quan sát con khư kia rất tỉ mỉ. Và nếu như cậu có thể nhìn thấu nhược điểm của khư, thì nhìn thấu những chuyện khác càng thêm đơn giản. Dù sao, nhược điểm của con người còn rõ ràng hơn khư nhiều."
"Tôi đã biết." Hứa Thâm hít sâu một hơi, hắn có cảm giác bản thân mình nghe những lời nói hôm nay của cục trưởng, tựa như được thể hồ quán đỉnh (được truyền thụ tri thức, nhận được dẫn dắt, dẫn tới triệt để tỉnh ngộ), khiến cho hắn được lợi rất nhiều.
"Nhưng phải nhớ kỹ một điều." Liễu Tích Xuyên nhìn qua với ánh mắt tươi cười, nói: "Cục Khư Bí chúng ta là bộ môn tuân thủ pháp luật, tuyệt đối không thể giết người!"
Hứa Thâm thầm rùng mình.
"Trừ phi kẻ bị giết là người xấu." Liễu Tích Xuyên nở nụ cười với ý vị sâu xa.
"Khụ!" Lý Mỹ Na lại phát bệnh.
Đôi mắt Hứa Thâm chớp động, tựa như đây là lần đầu tiên hắn quen biết vị cục trưởng này…
Ngày hôm nay, chẳng những hắn đã học được rất nhiều điều từ trong lời nói của Liễu Tích Xuyên, còn học được rất nhiều điều từ trong cách hành xử của ông ấy.
"Được rồi, ngoại trừ việc này, hôm nay tôi tìm cậu tới để nói chuyện chính sự." Liễu Tích Xuyên gác đề tài ấy qua một bên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn vài phần.
"Mời cục trưởng nói." Hứa Thâm đang ngồi ngay ngắn, chuyện có thể gọi là chính sự, khả năng cao là trảm khư.
"Qua hai ngày nữa, cậu làm bảo tiêu cho tôi, theo giúp tôi làm chút chuyện." Liễu Tích Xuyên bình tĩnh nói.
Hứa Thâm hơi ngơ ngác: "Làm bảo tiêu?"
"Đúng vậy, khả năng sẽ có chút nguy hiểm." Liễu Tích Xuyên nói: "Đây là bản thân tôi mời cậu đi làm chút chuyện, cậu có bằng lòng hay không?"
Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, rất nhanh hắn đã gật đầu, nói: "Không thành vấn đề."
Không tính tới buổi nói chuyện ngày hôm nay, chỉ tính đến lúc bình thường, cục trưởng đã trợ giúp hắn không ít lần, còn đưa tặng khư binh, không cần biết như thế nào, hắn cũng phải báo đáp lại đối phương.
"Được, vậy cậu chuẩn bị chu đáo một chút, hai ngày sau sẽ xuất phát." Liễu Tích Xuyên nói: "Đến lúc đó, tôi lại nói cho cậu biết tình huống cụ thể."
"Được." Hứa Thâm gật đầu.
Không còn gì để nói thêm nữa, Hứa Thâm lập tức đứng dậy cáo từ rời đi.
Chờ Hứa Thâm đi rồi, Liễu Tích Xuyên được Lý Mỹ Na phục vụ bên cạnh, châm cho điếu xì gà. Lão nhẹ nhàng hút một hơi, rồi nhắm mắt lại, tựa như đang thưởng thức dư vị của điếu xì gà kia… cũng có thể là đang tự hỏi một điều gì khác.
Lý Mỹ Na lộ vẻ mặt u oán, nói: "Cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ, mới không đến 20, anh nói với cậu ta nhiều như vậy, là dạy hư trẻ nhỏ."
Liễu Tích Xuyên lặng im một lát, mới hé mắt nhìn qua, nói: "Nếu cậu ấy có thể vượt qua cửa ải sinh tử khi đột phá tới hình thái thứ hai, thì trong tương lai, tôi còn cần cậu ấy giúp một vài chuyện, nếu chưa đủ trưởng thành, tôi lo lắng cậu ấy khó có thể thừa nhận nổi."
"Nhưng cậu ta còn quá trẻ, rất dễ đi tới chỗ cực đoan."
"Không sao cả, nếu xảy ra chuyện tôi sẽ ra tay." Liễu Tích Xuyên chậm rãi nói: "Lúc trước, tôi cũng dạy đám người Mục Tuyết Sở Bạch như vậy, nhưng đáng tiếc, thời gian quá lâu rồi, vậy mà bọn họ vẫn còn dừng lại ở hình thái thứ nhất."
Lý Mỹ Na nghe vậy, cũng không tiếp tục nói thêm điều gì.
...
...
Hứa Thâm ngồi xe về tới khu phố Nham La.
Ở trên xe, hắn chăm chú quan sát khung cảnh đường phố nhanh chóng lùi về phía sau, cũng quan sát cả những vụ dân đang di chuyển ven đường. Hiện giờ thân phận của hắn đã khác biệt, nhưng môi trường sống cũng chẳng thay đổi quá lớn, vẫn ở trong tòa thành này.
Với những con đường dơ bẩn, với từng chuỗi xiềng xích quấn quanh, với những chiếc xe hoa lệ của đám nhà giàu qua lại như con thoi giữa đường, bỏ lại mớ rác rưởi bị gió cuốn đi, chồng chất ở ven đường.