Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 226 - Chương 226. Tôi Muốn Điều Tra Vài Người!

Chương 226. Tôi Muốn Điều Tra Vài Người! Chương 226. Tôi Muốn Điều Tra Vài Người!

Chuyện này gây trở ngại nghiêm trọng cho những vụ dân đang cẩn thận đi lại ven đường kia.

Sau đó, có vụ dân bực bội đá mớ rác rưởi ấy trở lại giữa đường, nhưng rất nhanh bọn họ đã chuốc phải những lời nhục mạ và xô đẩy thô bạo của nhóm vệ binh sở Tuần Tra, tới cuối cùng, vụ dân kia chỉ có thể nằm trên mặt đất bẩn loạn, hai tay ôm đầu đau khổ cầu xin, sau đó, bản thân lại khom mình xuống như một con chó nhặt mớ rác rưởi đó lên, nhét vào trong quần áo cuả mình, còn không ngừng mở miệng cam đoan bản thân sẽ không bao giờ ném rác rưởi bừa bãi nữa.

...

...

Hứa Thâm trở lại chỗ ở, nhưng không như thường ngày, vừa về đến nơi là hắn nóng lòng huấn luyện ngay lập tức, hôm nay, hắn đi tới, ngồi trên giường, yên tĩnh nhìn xuống đất, không hề nói chuyện.

Chỉ có Mai Phù đang ngồi bên cạnh Hứa Thâm, dường như cô đã nhìn ra Hứa Thâm có tâm sự nặng nề, bởi vậy cũng không nói chuyện, chỉ ngồi bên mép giường, khẽ đung đưa đôi chân nhỏ, hai mắt nhìn lên trần nhà, dường như đang quan sát xem trên trần nhà có bao nhiêu vết nứt.

Trong bất cứ hoàn cảnh nào, cô cũng có thể tìm được chuyện thú vị để làm.

Và dù nó là những chuyện cực nhỏ bé, có lẽ cũng không thú vị gì cho lắm, nhưng hoàn toàn có thể giết thời gian.

Tới đêm khuya, Hứa Thâm đang nằm trên gối đầu nhìn trần nhà tới xuất thần, đột nhiên xoay người ngồi dậy, sau đó liên lạc với Đại Lỵ Lỵ.

"Uy.” Đại Lỵ Lỵ ngáp một cái, hiển nhiên lúc này cô ấy đã đi vào giấc ngủ rồi.

"Xin lỗi đã quấy rầy." Hứa Thâm nghe ra đối phương vừa bị đánh thức, có chút xin lỗi, nói: "Muốn phiền cô một chuyện."

"Lãnh sự ngài nói đi." Rất nhanh Đại Lỵ Lỵ đã xốc lên tinh thần, rồi mở miệng cười nói, không có chút bực bội nào khi vừa bị đánh thức giữa đêm khuya.

"Tôi muốn điều tra vài người, trong hội có thể làm được không?" Hứa Thâm hỏi.

"Là đại đội trưởng khác sao?"

"Không phải."

Hứa Thâm lập tức nói cho cô ấy biết tên và thân phận của những người kia.

Đại Lỵ Lỵ nghe xong, lại nở nụ cười: "Nếu bọn họ chỉ là người thường thôi, về cơ bản sẽ không xảy ra vấn đề gì. Nhưng làm sao vậy? Có phải những người này đã chọc giận lãnh sự đại nhân rồi? Ngài có muốn tôi tự mình ra tay, giúp lãnh sự đại nhân giáo huấn bọn họ một chút hay không?"

"Cô định giáo huấn bọn họ như thế nào?"

"Đơn giản thôi mà, vấn đề là lãnh sự đại nhân muốn giáo huấn bọn họ như thế nào? Còn sống, đã chết hay tàn phế đều được." Đại Lỵ Lỵ thoải mái nói.

"Cô không sợ chọc phải phiền toái sao?" Hứa Thâm hỏi.

"Phiền toái ư?" Đại Lỵ Lỵ nở nụ cười: "Chọc tới chúng ta, mới là phiền toái của bọn họ."

Lời này đã khiến Hứa Thâm có chút xúc động, hóa ra thân phận hiện giờ của hắn, đã khác hẳn lúc ban đầu rồi.

Hắn im lặng một chút, lại nói: "Cô giúp tôi điều tra là được, tôi sẽ tự mình giải quyết."

"Được." Đại Lỵ Lỵ nhận lời rồi.

Thật ra Hứa Thâm cũng chẳng đề phòng gì cô ấy, dù sao chuyện thả khư đi hắn cũng làm rồi, so sánh với nó, những chuyện khác chỉ coi là việc nhỏ.

Lại nói, nếu người khác thực sự muốn nắm được nhược điểm của hắn, thì kể cả khi không có, bọn họ cũng có thể tự mình tạo ra, tựa như vụ làm giả sổ sách thuế kim lần này chẳng hạn.

Xét cho cùng, hai mặt thật và giả của một vấn đề vốn không dựa trên sự thật như thế nào, mà căn cứ vào bản thân có đủ mạnh hay không, có đủ vốn liếng khiến cho thật biến thành giả, giả biến thành thật hay không!

Sáng sớm hôm sau, Hứa Thâm nhận được tin tức từ Đại Lỵ Lỵ, cô ấy đã điều tra rõ ràng rồi.

Hứa Thâm yên lặng lắng nghe. Lần này, hắn đã có hiểu biết rõ ràng về hiệu suất làm việc của hội Truy Quang. Chỉ trong vòng một đêm ngắn ngủi, bọn họ lại có thể lấy ra nhiều tin tình báo như vậy, thoáng nghĩ cũng biết, lực lượng của hội Truy Quang đã sớm thẩm thấu vào hầu hết các ngành các nghề, cũng như trong mỗi một vòng luẩn quẩn đại diện cho các tầng lớp khác nhau trong xã hội rồi.

"Lãnh sự đại nhân, ông anh rể của người mà cậu tìm có chút thân phận, đối phương quen biết không ít quyền quý hào phú, hơn nữa hiệp hội Chưng Khí và hội Truy Quang chúng ta cũng có chút giao tình, nếu không cần thiết, hãy cố gắng hết mức đừng động tới đối phương thì hay hơn, nếu không chuyện này sẽ có chút phiền phức..." Đại Lỵ Lỵ mở miệng khuyên nhủ.,

Vốn dĩ cô còn định giúp Hứa Thâm giải quyết, coi như bán cho hắn một nhân tình.

Dù sao Hứa Thâm cũng là người được lựa chọn để ngồi lên vị trí thủ lĩnh, tiền đồ tương lai một mảnh tươi sáng, nhưng sau khi nắm được tin tình báo của đối tượng này, cô cũng không dám nhắc tới đề nghị ấy nữa.

"Đồng ý." Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, hắn đã đồng ý rồi.

Đúng là hắn không định sinh ra xung đột với anh rể của đối phương, người nọ đâu có làm gì đến hắn?

Kẻ hắn muốn giải quyết chính là Hoàng Hạo.

Về phần anh rể của đối phương có trả thù hay không...

Hứa Thâm tự có biện pháp của chính mình.

...

...

Giữa trưa, trong một phòng bao cao cấp nào đó thuộc đại tửu điếm Mạc Na, khu thành thị.

Những món ăn tinh xảo lần lượt được đưa lên, Hoàng Hạo đang lúi húi bày trí lại cho thích hợp, sau đó đặt món ăn đầu bảng của đại tửu điếm tới vị trí bắt mắt nhất trên bàn tiệc, xong xuôi đâu đấy, gã xoa xoa tay chưởng, vẻ mặt đầy tươi cười, chờ chính chủ xuất hiện.

Rất nhanh, một bóng dáng thướt tha xách theo chiếc túi hàng hiệu, đã đi vào phòng bao.

"Chị!" Hoàng Hạo vội vàng đi ra nghênh đón, vẻ mặt cười ha hả, sau đó lại vươn cổ nhìn nhìn phía sau cô: "Anh rể đâu?"

"Anh rể cậu có việc."

Mỹ phụ tao nhã nọ khẽ cong ngón tay búng đầu Hoàng Hạo một cái: "Cậu đó, hiện giờ còn quan tâm tới anh rể hơn cả bà chị gái này, ai không biết còn cho rằng anh ấy là anh trai của cậu còn bà chị này là chị dâu đó."

Trong lòng Hoàng Hạo thầm thất vọng, chỉ biết ngượng ngùng cười nói: "Chị à, chị nói cái gì vậy? Người mà em kính yêu nhất chính là chị nha. Bữa tiệc hôm nay em mời chủ yếu là chị mà. Được rồi, chị mau tới đây ngồi đi, xem em chọn cho chị món trứng cá muối nấm Truffe mà chị thích ăn nhất này."

Mỹ phụ tao nhã (người phụ nữ thành thục xinh đẹp tao nhã) nhẹ nhàng ngồi xuống, liếc thấy vị trí đặt món ăn trên bàn, lập tức giận dữ nói: "Hừ, cậu cứ việc nói thẳng đi, lần này lại là chuyện gì cần phải nhờ tới anh rể cậu?"

Bình Luận (0)
Comment