"Chị, chúng ta cứ ăn trước, em chỉ đơn thuần muốn mời hai người tới ăn một bữa cơm thôi mà." Hoàng Hạo lộ ra vẻ mặt ân cần.
"Từ sau khi ba mẹ mất đi, hai chị em chúng ta vẫn sống nương tựa lẫn nhau, có cái gì mau nói cho chị biết." Mỹ phụ đã quá hiểu tính tình của gã rồi, lại tức giận nói.
Hoàng Hạo cười cười, chỉ liên tục tiếp đồ ăn cho chị gái, vẫn không nhiều lời. Hai chị em bọn họ chỉ tán gẫu vài mẩu chuyện nhà.
Chờ đến lúc tàn bữa ăn, gã mới nhắc tới chuyện lão Trần.
Mỹ phụ thuận miệng đáp ứng, nhưng không bảo đảm, chỉ đơn giản nói, lúc trở về mình sẽ hỏi một chút xem sao.
Chờ sau khi hai chị em nhà họ chia tay, mỹ phụ ngồi xe quay về, nhưng đúng lúc ấy, bỗng nhiên cô nhận được một tin nhắn. Sau đó xe đi được nửa đường, cô vội vã xuống xe, để cho một mình lái xe về trước, còn mình lại bắt một chiếc taxi ven đường.
Rất nhanh, xe taxi đã lao về phía ngoại thành rồi dừng lại phía trước một tiểu khu rất bình thường.
Mỹ phụ xuống xe, lần theo biển số nhà, dừng lại phía trước một lầu nhỏ nào đó, rồi lên thang máy tới tầng bảy.
Biển số nhà kia là 701.
Tùng tùng.
Mỹ phụ nọ gõ cửa, vẻ mặt lộ ra vài phần sầu lo.
Cửa phòng mở ra, bên trong là một thanh niên dáng người thon dài khỏe khoắn, tráng kiện, đầy mỹ cảm, tướng mạo lãng tử đẹp trai. Gã nhìn thấy mỹ phụ đã đến, lập tức thở phào một hơi.
"Em đã đến rồi, mau vào đi." Vẻ mặt gã có chút mất tự nhiên nói.
Mỹ phụ vội vàng tiến lên: "Anh nói là anh bị bệnh, rút cuộc là bệnh gì vậy? Có ổn hay không? Nếu không ổn để em liên hệ bệnh viện cho anh. Em quen biết rất nhiều bác sĩ."
Khóe miệng thanh niên nọ lộ ra vẻ chua xót, đương nhiên là gã biết, chồng của cô ấy chính là viện trưởng.
"Em cứ vào đây trước đã." Thanh niên đóng cửa lại, chỉ đơn giản nói: "Anh không bệnh, chỉ là…thấy nhớ em mà thôi."
"Nhớ em sao..." Mỹ phụ có chút bật cười, lại không thể nói rõ đây là cảm động hay là bất đắc dĩ, chỉ thấy đôi mắt chợt chuyển thành quyến rũ như tơ, nói: "Nhưng hôm nay em phải về nhà có việc, không thể qua đêm, chúng ta chấm dứt nhanh một chút nhé..."
"Được." Thanh niên liên tục gật đầu: "Chúng ta mau bắt đầu đi, bảo bối."
"Đừng có gấp gáp như vậy mà..." Mỹ phụ giãy giụa, nhưng rất nhanh khuôn miệng đã bị lấp kín.
"Chúng ta chụp ảnh làm kỷ niệm nhé." Khi hành sự, thanh niên nọ chợt lấy ra một chiếc camera.
Đây là món đồ tương đối đắt tiền, nó cùng với camera giám sát đều là hàng mới, vừa được hiệp hội Chưng Khí đẩy lên thị trường.
"Đừng làm như vậy..."
"Anh chỉ muốn giữ lại một tấm ảnh để khi nhớ em, còn có thể lấy ra xem thôi."
Rất nhanh, sau một cuộc mây mưa, thanh niên nọ và mỹ phụ lưu luyến không rời nói lời tạm biệt.
Chờ tới lúc mỹ phụ kia rời đi, thanh niên ấy lập tức trở lại phòng của mình, tìm kiếm chung quanh, bỗng nhiên một bóng dáng xuất hiện, người nọ đang tựa vào ngăn tủ, khẽ cười nói: "Đừng căng thẳng vậy chứ."
Thanh niên vừa nhìn thấy thiếu niên chợt xuất hiện này, đã sợ tới mức nhảy dựng lên, sắc mặt tái nhợt: "Tôi… tôi đã làm theo những gì cậu nói rồi, cậu cần phải giữ lời."
"Yên tâm đi." Thiếu niên cầm lấy chiếc camera đang đặt bên cạnh đầu giường, nói: "Chờ sau khi tôi đi rửa mấy bức ảnh ra, sẽ trả lại cho cậu."
"Tôi nghe nói chồng của cô ấy rất lợi hại… Cậu không được… không được nói là tôi làm đâu." Thanh niên cắn răng nói.
"Chẳng phải vừa rồi anh cũng không quay mặt mình sao? Toàn bộ quá trình tôi đều theo dõi cả đó." Thiếu niên dửng dưng nói: "Hơn nữa tôi cũng không muốn để đối phương tìm được anh, rồi điều tra được từ miệng anh những lời không nên nói ra đâu."
"Vậy là tốt rồi." Thanh niên khẽ thở phào một hơi.
Thiếu niên ấy nhanh chóng rời đi.
Còn thanh niên nọ thấp thỏm đứng bên cửa sổ nhìn xuống, chờ đến lúc gã nhìn thấy bóng dáng thiếu niên ấy biến mất hẳn, gã cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lập tức rời khỏi nơi này, hiển nhiên, nơi này không thể ở lâu.
Vào lúc ban đêm, tại một tiểu khu xa hoa nào đó.
Một chiếc ô tô bình thường vừa trở lại tiểu khu, một người đàn ông dáng vẻ hào hoa phong nhã ung dung bước khỏi chiếc xe kia.
Người đàn ông này đang muốn về nhà, bỗng nhiên nhìn thấy một phong thơ để lộ ra ngoài cửa hòm thư. Nó còn chưa được nhét vào hòm thư, để lộ một nửa ra bên ngoài, làm như vậy rất dễ bị gió thổi rơi xuống.
Hiện giờ, người phát thư làm việc càng ngày càng không có trách nhiệm... Người đàn ông lắc đầu, sau đó thuận tay cầm phong thư đó lên. Gã còn nhớ gần đây mình không đặt bất cứ món hàng nào về nhà.
Gã nhìn nhìn phong thư, mặt ngoài chẳng có vật trang trí nào, là một phong thư trắng như tuyết, còn không ghi cả tên người nhận thư.
Người đàn ông cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng tiện tay mở ra, bên trong chỉ có một tấm ảnh chụp.
Sắc mặt gã lập tức thay đổi.
Một lát sau, chuông cửa vang lên.
Không đợi bảo mẫu chạy ra, mỹ phụ đã tự mình bước tới mở cửa, nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của ông xã đang đứng bên ngoài, cô đã sớm quen rồi, lập tức mỉm cười nghênh đón.
"Anh lại tăng ca sao? Chắc đã đói bụng lắm rồi, chuẩn bị vào ăn cơm thôi. Hôm nay em đã dặn dì nấu một nồi canh thịt rùa hầm với xương sườn mà anh thích ăn nhất đó." Mỹ phụ lập tức cầm túi xách giùm chồng, lại đưa qua cho gã một đôi dép lê. Thoạt nhìn, cô tuyệt đối là một người vợ hiền lành, biết chăm lo cho gia đình.
Chờ tới lúc mỹ phụ muốn cầm lấy lá thư trong tay người đàn ông, bàn tay gã lại nhanh chóng chuyển đi chỗ khác, né tránh bàn tay cô, rồi giằng lấy dép lê, bước vào phòng khách.
Mỹ phụ có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều. Từ sau khi kết hôn rồi ăn một bạt tai đầu tiên, coi như cô đã nhận được cảnh cáo, để rồi từ đó về sau không cần biết người đàn ông này có chuyện gì, hay về nhà muộn tới cỡ nào, thậm chí đi cả đêm không về, cô cũng chẳng dám hỏi nhiều.
Dù sao cô có thể hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp như ngày hôm nay, đều vì người đàn ông trước mặt này.
"Không uống canh, cô theo tôi lên đây một chút." Người đàn ông cởi bỏ áo khoác, nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ áo sơ mi, sau đó nhanh chóng bước lên căn phòng trên lầu hai.
Mỹ phụ có chút nghi hoặc, trong lòng mơ hồ cảm nhận được chuyện gì đó không thích hợp, cô bước nhanh theo, thử dò hỏi: "Làm sao vậy? Dường như tâm trạng của anh không tốt lắm?"
Người đàn ông không nói chuyện, chỉ đi thẳng một đường trở lại phòng ngủ.
Người phụ nữ nọ cũng đi theo vào.
Cửa phòng đóng lại.