Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 228 - Chương 228. Người Đàn Ông Bình Tĩnh!

Chương 228. Người Đàn Ông Bình Tĩnh! Chương 228. Người Đàn Ông Bình Tĩnh!

"Cô qua đây." Người đàn ông ngồi đằng trước cái bàn đọc sách trong phong, cất giọng lạnh lùng nói.

Sắc mặt người phụ nữ khẽ biến, nhưng vẫn chậm rãi đi qua.

"Giải thích một chút đi?" Người đàn ông ném phong thư qua, tấm ảnh chụp bên trong tựa như hoa tuyết bay xuống dưới sàn.

Sắc mặt người phụ nữ biến đổi, vội vàng xoay người nhặt nó lên. Ngay khi ngón tay cô chạm vào tấm ảnh kia, cũng là lúc đầu cô cúi thấp xuống đôi chân trước mặt.

Gương mặt mỹ phụ nọ lập tức chuyển thành màu trắng bệch, cả người không kiềm chế được, bắt đầu run rẩy.

Cô vội vàng bắt lấy tấm ảnh chụp này, sau đó lại nhìn thấy cái khác . . . Trong mỗi tấm ảnh kia, đều là bóng dáng của cô. Nhưng nam nhân vật chính bên trong chỉ để để lộ một phần thân thể.

Dù vậy, chỉ trong nháy mắt cô đã nhận ra, đây là chuyện vừa xảy ra hồi chiều.

Anh ấy. . . Vì sao?

Đầu óc người phụ nữ có chút trống rỗng, hoàn toàn rơi vào mờ mịt.

"Không phải, không phải như những gì anh nghĩ đâu!" Người phụ nữ thoáng giật mình tỉnh lại, sau đó vội vàng ngẩng đầu, ôm lấy hai chân người đàn ông trước mặt, nước mắt không ngừng lăn dài, thi nhau rơi xuống.

Thứ cảm xúc đang tràn ngập trong lòng cô cũng không phải là hối hận, mà là sợ hãi.

Người đàn ông ngồi yên trên ghế, từ trên cao nhìn xuống cô vợ đang quỳ gối ngay trước mặt mình.

Thoạt nhìn vẻ ngoài của gã vẫn vô cùng hào hoa phong nhã, vẫn rất có lễ độ, khuôn phép, y như hình tượng của gã khi đang ở trong bệnh viện. Hình tượng một người đàn ông cực kỳ có sức hút, được toàn bộ những cô y tá chưa lập gia đình trong bệnh viện nhìn lén và thầm mến, thậm chí cả những cô y tá đã lập gia đình rồi, cũng không nhịn được, sẽ ngắm nhìn gã nhiều hơn vài lần.

Tao nhã, thân sĩ (lịch thiệp, chỉ đàn ông có hành vi tao nhã, lễ độ), bình thản, tuấn mỹ.

Đây là gương mặt mà ngày thường gã đều bày ra cho những người khác trông thấy.

Lúc này, người đàn ông nọ vẫn đang bình tĩnh nhìn xuống cô vợ của mình, yên lặng nhìn gương mặt khóc nức nở như hoa lê trong mưa của cô.

Một thứ nhan sắc kiều diễm như hoa hồng, đẹp tới động lòng người.

Gã vươn ngón tay, giữ lấy cằm cô, chậm rãi nâng lên, chăm chú nhìn một hồi mới nói: "Cô cảm thấy được cuộc sống hiện tại không tốt sao?"

"Tốt, tốt. . ." Người phụ nữ vẫn khóc, trong lòng đầy sợ hãi và hối hận. . .

Vì sao lại chụp ảnh?

Vì sao cô lại cho anh ấy giữ lại ảnh chụp?

"Biết vì sao lúc trước tôi lại cưới cô không?" Người đàn ông nhẹ giọng nói.

"Nguyên nhân, bởi vì em đẹp, lại biết nghe lời?"

"Đúng vậy." Người đàn ông mỉm cười, nhưng đột nhiên, bàn tay gã nắm lấy cổ họng người phụ nữ kia.

Người phụ nữ hít thở không thông lập tức bắt lấy bàn tay người đàn ông nọ, dùng sức kéo ra, nhưng sức lực của người đàn ông đang giận dữ quá mạnh mẽ, cô vội vàng phẩy phẩy tay, sắc mặt dần trở nên vặn vẹo, xanh mét.

Người đàn ông nhìn thấy dường như cô đang muốn nói ra suy nghĩ của mình, cũng thoáng buông lỏng ra một chút.

"Cô muốn nói cái gì?" Người đàn ông nọ vẫn bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt như nhìn một vật chết.

Vẻ mặt người phụ nữ vẫn còn nguyên nỗi sợ hãi, cô biết mình không thể phản kháng, chỉ khóc lóc cầu xin: "Em sai lầm rồi, anh có thể giết em, nhưng… nhưng hi vọng anh có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Hạo, cậu ấy thật sự coi anh là anh rể. . ."

Trong lúc nói ra những lời này, người phụ nữ ấy đã rơi lệ đầy mặt.

“Tạp sát” một tiếng.

Bỗng nhiên bàn tay người đàn ông vặn xoắn lại, cần cổ người phụ nữ xoay chuyển 180 độ, mềm nhũn gập xuống dưới, xương cổ đã gãy lìa.

Người đàn ông nhìn gương mặt đã yên lặng của cô, bên trên còn dính nước mắt, chợt thì thào tự nói: "Quả nhiên, những thứ xinh đẹp chỉ thích hợp để cất đi, không thích hợp lấy ra bên ngoài. . ."

. . .

. . .

Trời vừa sáng, Hoàng Hạo đã bò dậy khỏi người cô gái đang nằm bên cạnh, ăn xong bữa sáng, mới quan sát thời gian, sau đó bấm đốt ngón tay, tính toán thời gian anh rể rời khỏi nhà đi làm.

Anh rể của gã có chút khác biệt, giờ giấc sinh hoạt luôn cẩn thận, tỉ mỉ, cực kỳ có quy luật, tính cách lại khiêm tốn, lịch thiệp, tao nhã. Bất cứ ai từng tiếp xúc với anh rể của gã, đều sẽ không nhịn được mở miệng khen ngợi hai câu.

Anh rể có mối quan hệ, nhân mạch cực rộng rãi, bản thân cũng vô cùng xuất sắc, tuổi còn trẻ, chỉ mới 30 đã là viện trưởng bệnh viện cấp tam tinh, rất nhiều người quyền quý đều phải xếp hàng hoặc thông qua quan hệ, mới có thể gặp được anh rể của gã, cầu chữa bệnh.

“Đúng lúc này rồi."

Hoàng Hạo lập tức bấm máy gọi cho chị gái. Gã không phải chờ bao lâu, đầu dây bên kia đã kết nối: "Chị. . ."

"Là tôi." Giọng nói của anh rể vang lên, bình tĩnh vô cùng.

"Ách. . . Anh rể?"

"Ừm, chị của cậu đã xảy ra chuyện. Tối hôm qua cô ấy không cẩn thận té ngã cầu thang, ngã chết rồi." Giọng nói của anh rể vẫn cực kỳ bình tĩnh, tựa như đang thông báo một chuyện rất bình thường.

"Té ngã, ngã chết. . . ? !"

Hoàng Hạo có chút ngơ ngác, tựa như trong đầu vang lên tiếng sấm ùm ùm, trống rỗng.

Gã vừa ngủ một giấc tỉnh lại, chị gái đã chết rồi?

Hơn nữa, còn chết không theo lẽ bình thường như vậy? !

Hoàng Hạo không nhịn được nói: "Làm sao có thể? Anh vừa nói, chị của em đang ở trong nhà mình, bị ngã chết ngay tại nhà mình? !"

"Ừm."

"Anh rể, có nhầm lẫn gì không? Có phải chị đã bị kẻ nào đó sát hại hay không? Anh rể, anh quen biết nhiều người, nhất định phải yêu cầu sở Tuần Tra bên kia cẩn thận điều tra chuyện này!"

"Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, lúc tối hôm qua khi tôi về nhà đã tận mắt nhìn thấy." Anh rể lạnh nhạt nói: "Được rồi, tôi còn bận xử lý chuyện của chị cậu, hiện giờ chị của cậu mất rồi, về sau bớt liên hệ với tôi đi."

Trong lòng Hoàng Hạo thoáng run rẩy một cái, vội vàng nói: "Chị, anh rể, anh nói câu này là có ý gì vậy? Chỉ cần anh làm anh rể của em một ngày thì cả đời này em vẫn coi anh là anh rể! Tuy chị của em quá bất hạnh đã chết đi, nhưng anh vĩnh viễn đều là anh rể của em mà. Điểm ấy sẽ không thay đổi, em sẽ không thừa nhận người thứ hai làm anh rể em đâu. . ."

Bình Luận (0)
Comment