"Tôi lặp lại một lần nữa, chị của cậu đã chết, về sau giữa chúng ta không còn liên quan gì cả, bớt liên hệ với tôi đi!" Giọng nói của anh rể vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng đã có thêm vài phần lạnh lẽo.
Dù hai người đang nói chuyện qua điện thoại, nhưng Hoàng Hạo lại có cảm giác dường như anh rể đang đứng trước mặt gã nói chuyện bình thường với mình, toàn thân không khỏi rùng mình một cái.
"Anh, anh rể. . ."
Đô đô.
Cuộc gọi đã bị cắt đứt.
Hoàng Hạo ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại trên tay, tới cuối cùng vẫn không có can đảm tiếp tục gọi lại.
Gã đã được chứng kiến một bộ mặt khác của người anh rể này.
Trừ bình tĩnh và tao nhã, đối phương còn có một bộ mặt lạnh băng và tàn khốc!
"Đáng chết!"
Hoàng Hạo tức giận đến mức tiện tay ném phăng chiếc điện thoại trên tay ra ngoài: "Đi vài bậc cầu thang cũng có thể ngã chết, vì sao chị lại vô dụng như vậy? Có một người chị như chị, đúng là tôi xui xẻo cả tám đời mà!"
. . .
. . .
"Cứu giúp không hiệu quả, đã tử vong?"
Hứa Thâm đang đọc tin tức trên báo. Tin mới nhất hôm nay nói về chuyện vợ của viện trưởng bệnh viện Thái Khang vừa xảy ra sự cố ngoài ý muốn hồi đêm qua. Ngay trong đêm, cô ấy đã được đưa đến bệnh viện cứu chữa, còn do viện trưởng tự mình cầm dao cứu giúp nhưng vẫn thất bại, bất hạnh bỏ mình. . .
Hứa Thâm có chút ngoài ý muốn, hắn chỉ đưa cho nhà bọn họ vài tấm ảnh chụp, vốn tưởng rằng hai người này sẽ khắc khẩu ly hôn, ai ngờ đâu, đối phương. . . Bị giết rồi?
Chẳng lẽ khi cãi nhau, bị người kia lỡ tay sát hại?
"Lại nói, chị gái làm ra chuyện như vậy, vị anh rể này còn có thể bảo vệ cậu em vợ hay không?" Khóe miệng Hứa Thâm khẽ nhếch lên, hắn có cảm giác cốc nước lọc trong tay cũng trở nên cực kỳ ngọt ngào.
Đáng tiếc, hiện giờ hắn còn chưa rảnh tới chỗ Hoàng Hạo, ngày mai hắn cần phải đi làm bảo tiêu cho cục trưởng, bởi vậy hôm nay hắn cần chuẩn bị tỉ mỉ một phen.
Huống chi ngay lúc này, nếu hắn vội vàng đi giải quyết Hoàng Hạo, ngược lại sẽ khiến người anh rể kia nghĩ nhiều.
Không vội. . . Đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Hứa Thâm đã trở nên cực kỳ có kiên nhẫn. Hắn cất tờ báo đi, rồi lấy ra Tịnh Khư Tề từ trong ngăn tủ, tiêm cho mình một ống.
Khí tức nóng cháy theo cánh tay chạy khắp trong cơ thể, tựa như vừa uống cạn một chén canh nóng.
"Dường như đã bão hòa rồi, khoảng 106 ống. . ." Hứa Thâm thì thào tự nói.
Lại nói, thể chất mỗi người khác biệt, mức độ bão hòa sẽ dao động trong khoảng trên dưới 100 ống, nhưng sai số không quá 10 ống.
Và khá lâu rồi, Hứa Thâm lại cảm nhận được trạng thái bão hòa.
Đôi mắt hắn hơi hơi chớp động, ngày mai sẽ đi làm bảo tiêu, hôm nay có nên mượn cơ hội này đột phá hay không?
Nhưng lỡ như hắn trùng kích thất bại. . . sẽ chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.
Cục trưởng bên kia còn chờ hắn tới làm bảo tiêu, kết quả bảo tiêu đã tự làm mình chết bất đắc kỳ tử tại nhà rồi. . .
Hứa Thâm nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng lại quyết định tiếp tục để quá trình này lắng đọng lại thêm chút nữa.
Chờ hắn điều khiển khư lực thuần thục thêm lại tính, thêm một phần thuần thục, thì hi vọng đột phá thành công cũng lớn thêm một phần.
Dù sao đây cũng là liều mạng vượt cửa ải sinh tử, ai không muốn nhiều thêm một chút hi vọng mới lựa chọn khiêu chiến?
Tới cuối cùng, Hứa Thâm vẫn nhịn xuống, suy cho cùng, chỉ cần hắn đột phá trước khi lên đường tới động khư là được.
Đúng như Chu Viên Viên từng nói, đừng để đến lúc hoàn thành nhiệm vụ rồi, khi trở về lại đột phá lại chết bất đắc kỳ tử, uổng công lắm.
Để cho đám người trong hội miễn phí nhận được thành quả của mình.
Thời gian nhanh chóng trôi đi.
Ngày kế, Hứa Thâm dựa theo thời gian ước định, đi đến nơi hẹn. Nơi này không phải cục Khư Bí, mà là một nhà xưởng cũ nằm ở ngoại ô phía Đông khu Hắc Quang.
Hắn có chút kỳ quái vì sao cục trưởng lại chỉ định địa điểm hẹn gặp ở trong này.
Rất nhanh, hắn đã trông thấy Liễu Tích Xuyên rồi.
Mà ngoại trừ hắn, còn có hai gương mặt quen thuộc khác.
Mục Tuyết cùng Sở Bạch.
Sở Bạch là đội trưởng biên đội số một, cũng là người lúc trước từng giải cứu Hứa Thâm khỏi căn nhà kia.
Mục Tuyết, chẳng cần phải nói thêm rồi.
Ngoài ra còn có hai người khác, một người đeo mặt nạ bảo hộ, che kín gương mặt, dáng người cân đối khỏe mạnh, nhìn qua khá là thoát vát, lão luyện.
Người còn lại có dáng người tinh tế duyên dáng, vòng eo uyển chuyển tựa như rắn nước, dùng một cánh tay cũng có thể ôm trọn, trên người mặc trang phục tác chiến màu đen, càng hiện rõ đường cong và dáng người ngạo nhân.
Lúc này cô đang đeo khẩu tráo (từ này khá nhiều nghĩa, có thể là khẩu trang, đồ bịt nửa mặt, cũng có thể là mặt nạ phòng độc…), cùng với kính râm màu đen, che kín dung mạo của mình.
Khi Mục Tuyết nhìn thấy Hứa Thâm, trong mắt xẹt qua một mảnh kinh ngạc, hiển nhiên cô cũng không ngờ cục trưởng sẽ cho Hứa Thâm đến đây.
"Cậu ấy là?" Sở Bạch nghi hoặc, hiển nhiên gã đã sớm quên Hứa Thâm rồi.
"Đây là vị khư lực giả trời sinh mà cục trưởng nhắc tới kia?" Cô gái có dáng người thướt tha bên cạnh kia lạnh lùng nói.
Hứa Thâm cảm giác giọng nói này có chút quen thuộc, tựa như hắn đã được nghe ở đâu rồi, nhưng lại nghĩ không ra. Hắn lên tiếng chào hỏi Liễu Tích Xuyên mặc âu phục bằng nhung màu đen đậm đang đứng bên cạnh cô ấy: "Cục trưởng."
"Ừm, đến đây là tốt rồi."
Liễu Tích Xuyên đang ngồi trên một tấm xi măng, nhưng lại mang tới cho người ta một loại cảm giác ông ấy đang ngồi trên một chiếc sofa đắt tiền, trên người vẫn mang theo khí chất đặc biệt của một vị lãnh đạo, ông ấy mỉm cười nói: "Còn thiếu lão Vương."
"Cục trưởng, chuyện quan trọng như vậy, lại để cho một người mới tiến vào, anh không cảm thấy có vấn đề gì sao?" Thanh niên đeo mặt nạ bảo hộ khác nói, chất giọng tương đối âm trầm.
"Không thành vấn đề, tôi cũng nói với mấy người về hồ sơ của Tiểu Hứa rồi, thành tích vô cùng xuất sắc. Chắc hẳn Mục đội cũng hiểu rõ chuyện này, đúng không?" Liễu Tích Xuyên cười nói.
Mục Tuyết liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, khẽ gật đầu đáp: "Cũng tạm được, miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn."