Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 230 - Chương 230. Rời Khỏi Thành!

Chương 230. Rời Khỏi Thành! Chương 230. Rời Khỏi Thành!

"Khư lực giả trời sinh?" Sở Bạch có chút nghi hoặc, gã hướng ánh mắt nhìn qua Hứa Thâm, lại phát hiện càng nhìn càng thấy quen mắt: "Dường như tôi đã gặp cậu ở đâu rồi?"

"Là anh chém giết con khư kia, giải cứu tôi." Hứa Thâm thấp giọng nói.

"À..." Sở Bạch giật mình, chợt liếc mắt đánh giá Hứa Thâm một cái từ trên xuống dưới, có chút ngoài ý muốn nói: "Thời gian ngắn như vậy mà cậu đã đạt tới điểm cực hạn của giai đoạn đầu?"

"Ừm." Hứa Thâm gật đầu.

Sắc mặt Sở Bạch kỳ quái, lúc này mới được bao lâu chứ, vậy mà hắn đã đạt đến trình độ này rồi. Bỗng nhiên gã lại có cảm giác mình đã giải cứu được một con quái vật...

"Tiểu Hứa, cậu tới đây đi, để tôi nói cho cậu nghe về nhiệm vụ lần này." Liễu Tích Xuyên mỉm cười hô.

Hứa Thâm gật gật đầu, nhanh chóng đi qua.

"Lần này chúng ta sẽ rời khỏi thành."

Câu nói đầu tiên của Liễu Tích Xuyên đã khiến Hứa Thâm sửng sốt.

Rời khỏi thành?

Phải biết rằng, bất cứ một vụ dân nào sinh sống trong thành Để đều hiểu, một khi rời khỏi thành, bọn họ chỉ có hai con đường để đi, hoặc là tới nội thành, hoặc là vào đường chết!

"Tôi có một vụ giao dịch ở ngoài thành, lần này chúng ta sẽ đi tiếp nhận." Liễu Tích Xuyên mỉm cười nói: "Bởi vì thứ cần mua có chút không phổ biến, cho nên không tiện quá mức rêu rao. Lần này, tôi nhờ mọi người cùng qua bên đó tiếp nhận, chủ yếu là phòng ngừa đối phương tham lam tiền của chúng ta, nhân tiện mà thôi. Cậu cũng biết rồi đó, ở ngoài thành có chút nguy hiểm, nhưng cũng may các cậu đã có đủ năng lực hoạt động ở ngoài thành."

Hóa ra không phải đến nội thành... Từ đáy lòng Hứa Thâm có thoảng qua một tia tiếc nuối, nhưng qua những lời này, hắn cũng hiểu mục đích mà cục trưởng gọi bọn họ đến đây.

"Lúc đi trên đường hãy linh hoạt hơn một chút, chịu khó học tập, lần này cũng như một bài huấn luyện cho cậu." Liễu Tích Xuyên cười cười.

Hứa Thâm gật gật đầu.

Hiển nhiên, giao dịch lần này có tính mạo hiểm cực cao. Hắn chỉ không biết loại giao dịch gì lại khiến cho cục trưởng Liễu Tích Xuyên phải tự thân xuất mã (tự mình ra trận), còn mang theo mấy vị đội trưởng cùng đi?

"Vì sao lão Vương còn chưa đến chứ?" Cô gái duyên dáng kia nhìn Đông ngó Tây một hồi, tỏ ra hơi mất kiên nhẫn.

Không phải ông ấy đang ở... Hứa Thâm đã nhìn thấy bóng dáng lão Vương, ngay vừa rồi lão cũng từ từ đi đến nơi này, rồi lặng lẽ đứng bên người Liễu Tích Xuyên không hề nói chuyện.

"Ai chà… tôi già rồi, đi đứng chậm chạp. Người trẻ tuổi các cô cậu đừng nên trách móc lão già như tôi chứ?"

Ngay khi cô gái vừa dứt lời, giọng nói của lão Vương đã vang lên. Ngay sau đó, bóng dáng ông ấy bước về phía trước, tựa như vừa buông xuống giữa không khí rồi xuất hiện trong mắt người khác.

Trên người ông ấy vẫn mặc bộ khôi giáp kỳ lạ trước kia, còn trên lưng đeo một thanh đại khảm đao.

Lúc này ở trên người Vương Đại Gia có dính một chút vết máu, trong tay còn xách theo một cái đầu.

Mọi người nhìn thấy cái đầu trong tay lão Vương, sắc mặt đều hơi biến đổi, chỉ có Hứa Thâm vẫn tỏ ra tương đối bình tĩnh, dù sao vừa nãy hắn cũng trông thấy rồi, còn là người có phản ứng trước tiên, chẳng qua chỉ đang cố gắng kiềm chế mà thôi..

"Lão Vương, đây là?" Sở Bạch không khỏi nhìn quanh bốn phía.

"Vừa rồi khi tôi đi dạo xung quanh nơi này, có gặp được một nhóc con." Lão Vương cười cười, tùy ý vứt bỏ cái đầu xuống đất, để mặc cho nó lăn tới gần chân Liễu Tích Xuyên.

Liễu Tích Xuyên nhìn thấy gương mặt trên cái đầu kia, đang đối diện với mình, lập tức nhận ra người nọ là một vị cấp dưới của ông ấy ở trong cục.

"Ây dà… anh không nên giết cậu ta chứ?" Liễu Tích Xuyên thở dài, tựa như cảm thấy tiếc hận vì một sinh mệnh trẻ tuổi mới trôi qua, nhưng ngoài miệng lại nói ra những lời khiến người ta ớn lạnh: "Sao không để cậu ta trở về đưa tin? Làm vậy chúng ta đi hốt cả ổ sẽ tiện hơn?"

“Quên mất." Lão Vương tiện tay lau vết máu trên người, rồi liếc mắt nhìn cục trưởng: "Tôi già rồi, không còn sát tính lớn như khi còn trẻ, cũng lười động não lắm."

Liễu Tích Xuyên khẽ gật đầu, sau đó đứng dậy nói: "Mọi người đều tới rồi, vậy chúng ta xuất phát đi."

"Nhóc con này cũng đến đây ư?" Lão Vương nhìn sang Hứa Thâm, liếc liếc mắt một cái chợt hừ nhẹ nói: "Vì sao chuyện gì cũng có phần của nhóc nhỉ?"

Dường như lời này có thâm ý khác.

Hứa Thâm có chút dở khóc dở cười, cũng không biết nên đáp lại như thế nào.

"Lão Vương biết cậu ấy sao?" Thanh niên mang mặt nạ bảo hộ kia cảm thấy hơi ngoài ý muốn.

"Biết." Lão Vương hừ nhẹ nói: "Thứ khác không được, nhưng phẩm vị (bao gồm phẩm chất, hứng thú, tâm lý tình cảm, thái độ của một con người) lại tốt như tôi."

"..."

Hứa Thâm há miệng thở dốc, nhưng lại không biết nên phản bác kiểu gì.

Mục Tuyết khẽ nhướng mày, từ trong đáy mắt lộ ra một tia khinh thường.

"Tiểu Hứa." Liễu Tích Xuyên vứt một cái thùng màu đen cho Hứa Thâm: "Đây là phần của cậu, bảo quản tiền bên trong cho tốt nhé."

Hứa Thâm tiếp nhận, xách cái thùng trên tay có chút nặng nề, bên trên là khóa mật mã, và hiển nhiên chỉ một mình Liễu Tích Xuyên biết được mật mã.

"Mỹ Nhã, đây là của cô." Liễu Tích Xuyên ném một cái rương màu đen khác cho cô gái có dáng người thướt tha kia.

Mỹ Nhã? Hứa Thâm nghe được cái tên này, lập tức nghĩ ra vì sao hắn lại cảm thấy giọng nói của đối phương rất quen thuộc. Bởi vì giọng nói của cô ấy làm hắn nhớ tới nữ trợ thủ Lý Mỹ Na luôn bên người cục trưởng kia.

Giọng nói của hai người này cực kỳ tương tự, chẳng qua một người mềm nhẹ hiền hoà, một người lại lạnh lùng lạnh lùng.

"Chẳng lẽ là chị em sinh đôi?" Đôi mắt Hứa Thâm chớp động, từ cái tên cũng cảm nhận được một chút manh mối rồi.

Ngay trong khi hắn đang mải quan sát đối phương, cô gái duyên dáng đã tiếp nhận cái thùng. Ngay sau đó, hình như cô cảm thấy có ai đang nhìn trộm mình, lập tức liếc mắt nhìn Hứa Thâm rồi hừ lạnh một tiếng.

"Sở Bạch, của cậu."

"Mục Tuyết, đón lấy."

"Tiểu Dã."

Liễu Tích Xuyên lần lượt giao ba thùng còn lại cho ba người khác, rồi nói: "Tiền được chia làm năm phần, mọi người phải bảo quản thật tốt, không được thiếu một cái nào đâu."

"Rõ." Thanh niên đeo mặt nạ bảo hộ tên là Tiểu Dã khẽ gật đầu.

"Đi thôi." Liễu Tích Xuyên vỗ vỗ tay, sau đó đứng dậy nhảy khỏi tấm xi măng kia, và dẫn đầu đi về phía trước.

Bình Luận (0)
Comment