Có hai chiếc xe màu đen đang đỗ ngay đằng sau nhà xưởng, nhưng chúng đều không phải xe vũ trang của cục Khư Bí, thoạt nhìn chỉ là chiếc xe màu đen bình thường, không hề thu hút.
Lão Vương và Liễu Tích Xuyên ngồi một chiếc, để cho Tiểu Dã và Mỹ Nhã ngồi ở đằng sau.
Hứa Thâm lại cùng Mục Tuyết và Sở Bạch, ba người ngồi chung một chiếc.
Hai chiếc xe lần lượt xuất phát.
Sở Bạch lái xe, Mục Tuyết ngồi ở ghế phụ lái, Hứa Thâm ngồi một mình ở hàng sau.
Ba người trong xe không hề nói chuyện với nhau, không khí cực kỳ tĩnh lặng. Chẳng qua cả ba đều lộ ra vẻ mặt tự mình lo chuyện của mình, không một ai cảm thấy loại im lặng này có vấn đề gì, cũng không khó xử, tựa như một mình ngồi một chỗ mới là thoải mái bình thường.
Hứa Thâm nhìn Mai Phù đang ngồi bên cạnh, trong lòng dâng lên một chút an tâm, nhưng ánh mắt hắn lại hiện ra vài phần trống rỗng, tựa như đang nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe tới xuất thần.
Mai Phù phát hiện ra Hứa Thâm cứ nhìn mình thật lâu, trong miệng lại phát ra tiếng cười, còn làm cái mặt quỷ, tựa như đang hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Hứa Thâm nhìn thấy tất cả những điều này, khóe miệng dần dần nhếch lên, mỉm cười, chẳng qua ánh mắt vẫn trống rỗng như cũ, giống như trong lúc xuất thần đã nghĩ đến một chuyện gì đó cực kỳ buồn cười, thú vị.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ chạy qua như bay, suốt chặng đường đều chìm trong không khí yên tĩnh, nhưng Hứa Thâm lại không cảm thấy tịch mịch (lạnh lẽo cô đơn).
...
...
Đoàn người bọn họ đi về phía Tây khu Hắc Quang, tiếp tục xuyên qua khu Vụ Đô, khu Đảo Chung, đi tới vùng ngoại ô của khu Đảo Chung.
Vùng ngoại ô là phần kéo dài của trấn nhỏ, mà trấn nhỏ này lại là khu vực sát bên ngoài, còn là một thôn trang hẻo lánh lạc hậu, cực ít dấu chân người. Hầu hết những người sống ở nơi đây đều là vụ dân già.
Ngẫu nhiên cũng có thôn dân mở mắt, nhưng bọn họ chuyển ra ngoài cả rồi, làm như vậy, vận mệnh của con cháu sau này sẽ thay đổi.
Bên trong thôn trang có chút lạc hậu ấy, là đầy những sợi Đạo Manh tác quấn quanh chi chít, rỉ sét loang lổ, có một vài sợi đã hư hao, nhưng hàng năm đều không ai tu sửa.
Sở Tuần Tra cũng không quản lý đến nơi này. Không phải bọn họ không đủ lực lượng để quản lý, mà là nơi này không đủ giá trị để quản lý.
Chiếc xe tiến vào bên trong, thoáng lắc lư qua lại theo những vũng bùn và đoạn đường xóc nảy.
Ở vùng địa cực hoang tàn vắng vẻ, bên ngoài những thôn trang dạng như thế này, chính là một bức tường cao.
Tường cao vây quanh toàn bộ thành Để, ở hai bên sườn phía Đông và phía Tây, đều có thông đạo đi ra bên ngoài thành.
Thông đạo xuyên qua tường cao, tối đen như một khúc đường hầm, có đường ray kéo dài, nhưng đã sớm rỉ sắt từ lâu. Nghe đồn khoảng mấy trăm năm trước, giữa những thành Để còn có đường ray đi xuyên qua, nối liền các khu lại với nhau, cho phép đám người bên trong có thể dễ dàng vượt thành tới những thành Để khác.
Khi đó là thời đại phồn vinh, không có phong tỏa hay hạn chế như hiện giờ. Nhưng dường như sau này đã xảy ra một sự cố nào đó, khiến cho đoàn tàu đi xuyên các thành Để phải ngừng lại.
Kể từ đó, mối liên hệ giữa các thành Để cũng dần dần đứt đoạn, không còn chặt chẽ như xưa.
Nhưng cho đến ngày nay, giữa tám đại thành Để vẫn còn bí mật giao tiếp qua lại.
Ví dụ như hiện giờ, Liễu Tích Xuyên đang ra ngoài thành giao dịch.
Hai chiếc xe màu đen từ xa xa, dần dần đi đến. Một màn này lập tức xuất hiện bên trong một chiếc kính viễn vọng có thể thu gọn lại.
Kính viễn vọng dần dần di động, có thể nhìn thấy lão nhân ngồi trên ghế phụ lái, đang gục đầu lên bàn tay đặt tại cửa kính của chiếc xe đằng trước.
Ống kính lại chuyển dời đến chiếc xe đi sau, có thể nhìn thấy cô gái lạnh lùng đang ngồi trên ghế phụ lái, cùng với một thiếu niên ngồi ở hàng ghế sau.
"Là người được đề cử làm thủ lĩnh của chúng ta!"
Chiếc kính viễn vọng lập tức hạ xuống, người đang dùng kính viễn vọng để quan sát là một phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Nếu Hứa Thâm có mặt ở nơi này, chắc chắn hắn sẽ nhận ra người phụ nữ nọ, bởi vì đối phương chính là một vị thủ lĩnh trong hội.
"Vị Liễu cục này thật âm hiểm. Không phải ông ta bày ra trò này để cố ý khảo nghiệm lập trường của vị lãnh sự này chứ? Lại đặc biệt để cậu ấy cùng tới đây? Với lực lượng mà lãnh sự biểu hiện ra, tuy cậu ấy đã đạt đến cực hạn, nhưng còn chưa đủ tư cách để tham dự loại chuyện nguy hiểm như vậy mà?"
Người nói chuyện bên cạnh chính là Đại Lỵ Lỵ, cô cũng có chút giật mình, không nghĩ tới Hứa Thâm lại xuất hiện ở nơi này.
"Đại nhân, bây giờ chúng ta còn muốn hành động nữa không?" Một thanh niên bên cạnh dò hỏi.
Ánh mắt người phụ nữ quyến rũ lóe sáng, đang do dự suy tư.
Nếu bọn họ tiếp tục hành động, nhất định sẽ khiến Hứa Thâm rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, tương đương với bắt ép Hứa Thâm phải lựa chọn ngay tại thời điểm này, hoặc là hoàn toàn trở mặt với cục Khư Bí, gia nhập vào bọn họ, hoặc là tiếp tục đứng bên cục Khư Bí kia...
"Thủ lĩnh, bên kia có người!" Bỗng nhiên, một tay trinh sát khác chợt nói.
Người phụ nữ quyến rũ vừa muốn dùng kính viễn vọng nhìn lại, bỗng phát hiện một đường vòng cung có thể nhìn thấy bằng mắt thường, do một quả đạn pháo xẹt qua tạo thành. Nó xuất phát ngay từ trên sườn núi trước mặt bay vụt xuống phía dưới, rõ ràng là công kích nhắm thẳng vào hai chiếc xe kia.
“Phanh” một tiếng, chiếc xe phía trước vội vàng vòng qua, tránh được quả đạn pháo nọ, nhưng sau khi đạn pháo nổ tung, mảnh nhỏ bên trong bắn tung toé, khiến cửa kính bằng thủy tinh trên chiếc xe trực tiếp vỡ nát.
"Mau trốn đi!"
Sở Bạch đi ở phía sau cũng nhanh chóng phanh lại, sắc mặt biến đổi, vội vàng ôm lấy cái thùng màu đen của mình nhảy khỏi xe.
Cùng lúc ấy, quả đạn pháo thứ hai cũng phóng tới.
Hứa Thâm và Mục Tuyết đều nhanh chóng lao khỏi chiếc xe, đạn pháo rơi xuống, chiếc ô tô nổ mạnh.
Hứa Thâm quay đầu nhìn ánh lửa tận trời, có chút giật mình, bọn họ còn chưa ra khỏi thành đã gặp phải nguy hiểm rồi?
"Xem ra có người không muốn nhìn thấy chúng ta hoàn thành giao dịch lần này." Mục Tuyết cầm thùng tiền màu đen bằng một tay, tay kia mang theo trang bị phá khư, sắc mặt lạnh như băng.