Cùng lúc đó, mấy quả đạn pháo lại bay tới.
Có quả rơi xuống mặt đất, phát ra khói đặc, mang theo lượng lớn khí độc có mùi gay mũi, còn ảnh hưởng tới tầm mắt. Lại có quả trực tiếp nổ tung, văng ra rất nhiều mảnh sắt nhỏ.
"Mau, tiến vào Khư giới!" Sắc mặt Sở Bạch khẽ biến, gã vội vàng khởi động trang bị phá khư.
Hỏa lực của địch nhân quá mạnh, bọn họ chỉ có thể trốn vào Khư giới tị nạn trước.
"Mau!" Mục Tuyết nói một câu với Hứa Thâm, rồi trực tiếp bước vào Khư giới.
Hứa Thâm thấy vậy cũng không chậm trễ thêm nữa, bóng dáng lao ra, hiện thực xung quanh lập tức trở nên hư ảo, nhưng Sở Bạch và Mục Tuyết vốn ở trước mắt hắn lại biến mất, còn hắn xuất hiện trong một sơn động tại Khư giới.
"Nơi này là?" Hứa Thâm ngẩn ra, Khư giới đối ứng với hiện thực ở nơi này, lại là một hang động.
Nhưng trong hiện thực, ba người bọn họ ở cách nhau không xa, có lẽ Sở Bạch và Mục Tuyết đang ở cạnh nhau trong thông đạo này.
"Mục đội!" Hứa Thâm lớn tiếng gọi.
Âm thanh truyền đi trong hang động, quanh quẩn thật lâu.
Bỗng nhiên, có hai tiếng cười khẽ vang lên.
"Xem ra vận khí của hai chúng ta không tồi."
"Tôi đã xem hồ sơ của nhóc con này rồi, là người mới đang được bồi dưỡng làm đội trưởng trong cục Khư Bí, có thể khiến bọn họ hao tổn một tên đội trưởng dự bị, cũng coi như công lao to lớn rồi."
Bỗng nhiên có hai bóng người bước ra từ góc tối bên trong hang động.
Sắc mặt Hứa Thâm khẽ biến, hình như hai người đã sớm chờ tại chỗ này, nếu tập kích bên ngoài sẽ bị Khư giới ngăn cản, dù lực phá hoại của những đòn công kích kia rất kinh người, nhưng vãn không thể ảnh hưởng tới vật chất bên trong Khư giới.
Nói cách khác, dường như mục đích thực sự của những đòn công kích kia chính là ép bọn họ bước vào bên trong Khư giới.
Và đối phương đã sớm thiết lập mai phục ở trong Khư giới rồi.
Ngay lúc này, hai người ở trước mắt Hứa Thâm, bao gồm một trung niên cùng một thanh niên, có chiều cao sàn sàn như nhau, hình dáng linh hoạt, mang theo một loại khí tức hung hãn.
Cùng lúc hai người bọn họ nói chuyện với nhau, ánh mắt của cả hai đều gắt gao nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, rồi chậm rãi tới gần.
Bọn họ không đeo binh khí trên lưng như Hứa Thâm, đều rút ra từ trước rồi, vũ khí của hai người là trường đao.
Chỉ từ loại binh khí cũng có thể nhìn ra, bọn họ vốn không phải nhân viên trảm khư do cục Khư Bí bồi dưỡng nên.
"Tập kích cục Khư Bí? Mấy người cũng biết chúng tôi là thế lực chính thống, mấy người làm vậy là phạm tội đó!"
Hứa Thâm vừa lui về phía sau, vừa lôi ra cờ lớn làm chỗ dựa.
"A, thứ bọn tao tìm kiếm chính là chúng mày đó." Thanh niên kia cười lạnh.
"Nhóc con, người đã chết rồi thì ai sẽ quan tâm chúng mày là chính thống hay không chính thống nữa? Sống sót mới là chính thống!" Trung niên kia hừ lạnh, hốc mắt thâm thúy khiến cho đôi mắt tam giác của gã nhìn âm lãnh (âm hiểm, lạnh lùng) giống hệt rắn độc, bỗng nhiên không một dấu hiệu, gã đang vung đao vọt tới chỗ Hứa Thâm.
"Các người là ai? !" Hứa Thâm kinh sợ rống to.
"Tới địa ngục mà hỏi đi!"
Trung niên nọ bỗng nhiên xuất đao, thân pháp của gã cực nhanh, lại linh hoạt như rắn cỏ (tên tiếng anh là Natrix), lướt ngang qua hang động. Ánh đao mang theo từng đợt gió thét gào, chém mạnh xuống.
Mày chết chắc rồi... Sát ý dữ tợn bốc lên ngùn ngụt trong mắt trung niên kia.
Ở khoảng cách gần như thế, thằng nhóc trước mắt không thể kịp rút kiếm, xem ra người mới đang được cục Khư Bí bồi dưỡng làm đội trưởng này, còn quá non và xanh...
“Tranh” một tiếng!
Âm thanh kim loại đụng mạnh vào nhau vang lên, trong nháy mắt đã khiến suy nghĩ trong đầu trung niên kia rối loạn. Gã thoáng giật mình, đôi mắt co rút lại, cảm nhận được lực lượng khủng bố truyền đến từ cánh tay, trong lòng trào ra rung động mãnh liệt.
Thứ lực lượng này… Làm sao có thể? !
Điểm cực hạn của giai đoạn đầu, không, là phía trên cực hạn...
Phốc!
Trường đao chịu ảnh hưởng từ chấn động, bị bắn ngược lại, nghiêng đi. Ngay sau đó, đường kiếm quang thứ hai đã nhanh chóng lao tới, nhanh đến mức gần như không hề có chênh lệch về thời gian!
Sinh tử đã gần trong nháy mắt!
Cái đầu trên cổ trung niên kia đã bị chặt đứt.
Thanh trường đao trên tay gã chịu ảnh hưởng bởi lực phản chấn, đã lệch khỏi quỹ đạo, không còn cơ hội tiếp tục chém ra đao thứ hai, cũng không kịp trở về phòng ngự, chống đỡ.
Cái đầu gã rơi xuống, hai tròng mắt vẫn còn giữ nguyên trạng thái mở to, hiển nhiên tới tận khi chết, gã cũng không thể tin được mình sẽ táng thân ngay tại chỗ này.
"Mày!"
Thanh niên tới cùng người trung niên nọ chỉ vẻn vẹn đi chậm hơn gã một bước, lập tức ngây dại, gương mặt có chút sửng sốt, nhìn một màn kinh biến (biến cố đầy ngạc nhiên, kinh hãi) trước mắt.
Quá bất ngờ, hai bên đều là tồn tại đã đến điểm cực hạn, mà một bên lại bị giết trong nháy mắt? !
Vốn dĩ hai người bọn họ đánh một mình đối phương, coi như ổn định, vững vàng...
Vậy mà…
"Hỏi lại mày một lần, đến tột cùng chúng mày là ai?" Đôi mắt lạnh như băng của Hứa Thâm, nhìn chăm chú vào thanh niên kia.
Lúc này, hắn vẫn đang duy trì trạng thái tới hạn.
Vừa nãy, căn cứ theo tốc độ chạy tới của trung niên kia, hắn đã cảm nhận được trình độ cực hạn của đối thủ, bởi vậy mới ra đòn không chút nương tay, chỉ trong nháy mắt đã bùng nổ toàn bộ hỏa lực!
Đó cũng là nguyên nhân khiến cho hắn chỉ dùng hai kiếm đã chém giết được đối phương.
Và cả quá trình chỉ phát sinh trong vòng một giây đồng hồ.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thì trong cuộc chiến hai đối một này, phần thắng của hắn đã vượt quá nửa rồi.
"Mày đã kích hoạt được trạng thái tới hạn giống những đội trưởng kia rồi?" Tới lúc này, thanh niên kia cũng ý thức được tình huống của Hứa Thâm. Trong lòng gã tràn đầy kinh sợ, nhưng thoạt nhìn sắc mặt vẫn rất âm trầm, hiển nhiên đang khắc chế nỗi sợ hãi trong lòng, không muốn làm khí thế sụt giảm.
"Trả lời vấn đề của tao, tao có thể thu kiếm trước." Hứa Thâm vừa nói vừa từng bước tới gần, bàn tay bình tĩnh thu kiếm lại sau lưng, thản nhiên bước qua thi thể người trung niên vừa nãy.
Thanh niên kia thoáng giật mình, nhưng nhìn thấy hành động mang đầy thành ý của Hứa Thâm, gã thoáng hít sâu một hơi, mới nói: "Có nói hay không cũng vậy, chắc là vị cục trưởng kia đã biết từ trước rồi. Chúng tao là người của hội Truy Quang!"