Hứa Thâm nhìn chiếc bao tay Huyết Nhục tà dị này, trong đầu nghĩ đến đủ loại tri thức có liên quan tới khư binh, đặc tính khư binh tương hỗ sẽ dung hợp lẫn nhau, có lẽ chúng sẽ dung hợp thành khư binh mới, có đặc tính hoàn toàn mới, cũng có lẽ chúng sẽ lấy một loại trong đó làm chính, còn một loại khác là phụ, rồi hoàn thành quy trình tiến hóa nào đó.
Không cần phải nghi ngờ, đặc tính của khối xương cốt kia cùng với bao tay Huyết Nhục chuẩn xác một cách ngoài ý muốn, bởi vậy nó đã dung nhập trở thành chất dinh dưỡng cho cái bao tay kia.
Hứa Thâm lập tức quay về, đi tới bên người trung niên kia, sau khi sờ mò trên mình thi thể này một hồi, hắn cũng tìm được một kiện khư binh, là một vật hình ống màu xám trắng, có kích cỡ bằng ngón tay, ở giữa rỗng ruột, hình như chất liệu cũng là xương cốt.
Hứa Thâm lại hấp thu nó, nhưng lần này cái ống đá kia không bị bao tay Huyết Nhục dung hợp, cũng không sinh ra động tĩnh hoặc liên kết cùng những khư binh khác trong cơ thể, nó chỉ lặng lẽ chìm nổi trong thân thể hắn mà thôi.
"Âm thanh... Hấp dẫn..."
Căn cứ theo tin tức mơ hồ truyền tới từ kiện khư binh này, Hứa Thâm đã phần nào hiểu được năng lực của nó, khi dùng khư lực xuyên qua khoảng giữa của vật dạng ống kia, nó sẽ phát ra tiếng vang.
Mà tiếng vang này sẽ hấp dẫn khư đến!
Tuy thứ này không phải khư binh loại chiến đấu, nhưng cũng có hiệu quả đặc biệt.
"Nhưng với đại đa số người, loại khư binh như vậy chính là gân gà (vô bổ, không mang đến lợi ích gì), dù sao cũng chẳng có ai rảnh rỗi đến mức tự mình đi tìm khư cả..." Ánh mắt Hứa Thâm chớp động.
Nhưng với hội Truy Quang, thứ này lại rất có giá trị, dù sao bản thân bọn họ cũng đang nuôi dưỡng khư để bán, và một khi nắm được khư binh này trong tay, bọn họ có thể chủ động đi săn khư.
Hứa Thâm tiếp tục tìm kiếm trên thi thể trung niên kia, nhưng chẳng tìm được thứ gì có giá trị. Bởi vậy hắn không tiếp tục chậm trễ nữa, lập tức thông qua Khư giới nhìn thấy hiện thực mơ hồ.
Đến tận lúc này, bên ngoài vẫn rơi vào tình trạng đạn pháo điên cuồng oanh tạc. Hai chiếc xe của bọn họ đã bị phá hủy, khói thuốc súng đặc quánh đã phủ kín hiện trường, kể cả khi hắn trở lại hiện thực, cũng rất khó nhìn thấy bóng dáng của người khác.
Hứa Thâm thầm nhớ lại vị trí của Mục Tuyết và Sở Bạch, rồi mang theo trang bị phá khư và thùng tiền, men theo thông đạo đi về phía trước.
Bên trong thông đạo càng ngày càng tối, Hứa Thâm mở ra chiếc đèn pin vẫn mang theo bên mình, dùng băng vải cố định nó lên cánh tay, làm như vậy sẽ không ảnh hưởng tới quá trình chiến đấu của hắn.
Hắn tiến lên chưa được bao lâu, đã nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến từ đằng trước.
Hứa Thâm lập tức dừng lại, dùng đèn pin trên tay chiếu tới, ánh sáng từ phía hai bóng dáng đối diện cũng hắt lại bên này.
Nhưng đối phương cực kỳ to gan, đã nhanh chóng tới gần hắn.
"Ừm?"
Khi hai người phía đối diện nhìn thấy Hứa Thâm, bọn họ lập tức trở nên sửng sốt.
Hứa Thâm nhìn thấy người tới là Mục Tuyết và Sở Bạch, cũng thoáng thở phào một hơi, đi lên chào hỏi: "Hai người không sao chứ?"
"Người nên hỏi câu này là chúng tôi mới đúng?" Mục Tuyết nói. Cô lập tức liếc mắt đánh giá Hứa Thâm một cái từ trên xuống dưới, không có bất cứ vết thương gì, cô thoáng thở phào nhẹ nhóm, xem ra vận khí của nhóc con này không tồi, không gặp phải mai phục.
"Đi thôi, chúng ta đi tìm cục trưởng." Sở Bạch nói.
Sau khi ba người đã gặp được nhau, rất nhanh, họ lại sờ soạng đi qua một thông đạo khác.
Chốc lát sau, bọn họ tìm được Mỹ Nhã đang bị thương ở một vị trí khác trong thông đạo.
Tuy Mỹ Nhã đã bị thương, nhưng rương tiền vẫn còn, trên mặt đất còn lưu lại một bộ thi thể, hiển nhiên kẻ mai phục cô đã trả giá bằng sinh mệnh của mình.
Bốn người tụ tập cùng một chỗ, lại tiếp tục đi tìm cục trưởng.
Không bao lâu sau, bọn họ thấy được bóng dáng của lão Vương và cục trưởng, ở bên người bọn họ còn có thanh niên tên Tiểu Dã kia.
Liễu Tích Xuyên thấy tất cả mọi người đều không sao, cũng thoáng thở nhẹ một hơi, nói: "Đều không sau là tốt rồi, đợt tập kích bên ngoài đã ngừng lại, chúng ta ra ngoài trước đã, tránh để bọn người kia phát rồ, lại chạy đi hấp dẫn khư tới."
Trên thực tế, chỉ có người phát rồ rồi mới có thể nghĩ đến loại chuyện này... Mấy người khác oán thầm trong lòng, nhưng đều ngoan ngoãn đi theo lão Vương và cục trưởng trở về hiện thực.
Khói súng dày đặc bên ngoài đã tan đi, bọn họ xuất hiện tại khu đất trống bên cạnh, cũng nhìn thấy hai chiếc xe đã hỏng. Lúc này chuỗi oanh tạc bên ngoài đã ngừng, có lẽ địch nhân đã rút quân rồi.
Dù sao bọn họ tập kích trong Khư giới cũng chẳng làm nên cơm cháo gì, tiếp tục công kích ở hiện thực chỉ mang đến lãng phí không cần thiết.
"Xem ra bọn người kia cực kỳ không muốn cậu hoàn thành lần giao dịch này." Vương Đại Gia hừ nhẹ nói.
Liễu Tích Xuyên khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua mọi người, nhìn thấy tất cả thùng tiền đều nằm trong tay bọn họ, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: "Vẫn còn tiền là được, bọn người kia cũng không dám thực sự hạ vốn gốc, hiện giờ chúng ta sắp ra bên ngoài rồi, xe lại không dùng được, đành phải đi bộ thôi."
"Cục trưởng, ngài có biết những người nọ là ai không?" Sở Bạch dò hỏi.
"Ngoại trừ mấy người có tư cách đạt được giấy thông hành đi động khư kia, hẳn là chẳng còn ai khác nữa." Liễu Tích Xuyên nói: "Còn lại chúng ta cũng chẳng cần biết đối phương cụ thể là ai.”
Nói đến đây, ông ấy đưa mắt nhìn Hứa Thâm, thấy thùng tiền vẫn còn trên tay hắn, lại hỏi: "Cậu cũng gặp phải tập kích ư? Không sao chứ."
Mục Tuyết và Sở Bạch thoáng ngơ ngác, cũng lập tức nhìn về phía Hứa Thâm.
Rất nhanh, bọn họ đã phát hiện ra một chút vết máu dính dưới ống quần hắn.
Lúc trước khi còn trong hoàn cảnh tối tăm tại hang động, bọn họ không chú ý tới điểm này, ai biết đâu cục trưởng lại quan sát nhạy bén như thế.
"Tôi vẫn ổn." Hứa Thâm cảm nhận được ánh mắt mọi người đều tập trung lên người mình nhưng sắc mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.
Liễu Tích Xuyên cười cười, "Không sao là tốt rồi."
Mỹ Nhã và Tiểu Dã yên lặng đưa mắt nhìn Hứa Thâm, không nói gì cả, nhưng rõ ràng là vẻ lạnh nhạt trong mắt đã giảm bớt vài phần, hiển nhiên cả hai đã có chút công nhận thực lực của Hứa Thâm.
Tuy đợt tập kích lúc trước không phải đặc biệt nguy hiểm, nhưng Hứa Thâm là người mới đạt đến cực hạn, lại có thể ứng phó được, cũng coi như biểu hiện không tồi.
Huống chi có dấu máu lưu lại, nghĩa là Hứa Thâm chiếm ưu thế.