"Lão Ngụy đâu?" Liễu Tích Xuyên nhìn về phía hai người ngoài cửa, vẻ mặt ung dung hỏi.
"Lão đại đang ở bên trong."
Hai người kia nhìn nhìn đám người Liễu Tích Xuyên một cái, sau đó đưa tay ra dấu xin mời.
Và có dám tiến vào hay không, cũng là một hình thức khảo nghiệm lòng can đảm.
Liễu Tích Xuyên vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên, đi về phía trước. Tiểu Dã đang đứng bên cạnh ông ấy lại dẫn đầu bước tới, thoạt nhìn có chút vượt quy củ, bởi vì gã lại giành tiến vào đến căn nhà gỗ nhỏ kia trước, nhưng làm như vậy, nếu bên trong có nguy hiểm gì, gã lại là người đầu tiên lọt vào tập kích.
Không cần phải nghi ngờ, chỉ thông qua hành động này thôi cũng đủ hiểu, Tiểu Dã cực kỳ trung thành với Liễu Tích Xuyên.
Nhà gỗ nhỏ chỉ rộng chừng mười mấy mét vuông, bên trong có bốn người, theo bảy người Liễu Tích Xuyên và Hứa Thâm tiến vào, bên trong lập tức trở nên khá chen chúc.
"Lão Liễu, anh đến hơi muộn. Chẳng lẽ trên đường đã gặp phải chuyện phiền toái gì rồi?" Vị trung niên vừa nói chuyện, đang ngồi trên ghế, đối phương là người duy nhất ngồi trong phòng, hiển nhiên cũng là người có địa vị cao nhất.
Mắt trái của ông ta là giả, rất giống một hạt châu màu trắng, sẽ không nháy mắt, chỉ thường xuyên xoay chuyển khắp nơi, thoạt nhìn có chút dọa người.
“Không sao, đều là vấn đề nhỏ." Liễu Tích Xuyên cười cười, nói: "Phía anh đã chuẩn bị xong hàng chưa?"
"Đương nhiên là rồi. Tiền đâu?" Ngụy Công cười, ánh mắt đánh giá mấy thùng tiền màu đen trong tay đám người Hứa Thâm.
Liễu Tích Xuyên khẽ phẩy tay, Tiểu Dã bên cạnh đã tiến lên, giao thùng cho Ngụy Công.
Ngụy Công vừa thấy bên trên có khóa mật mã, đôi mắt nheo lại, nói: "Mật mã là?"
"3 số 6."
Ngụy Công nhướng mày, bàn tay lập tức xoay mật mã, “Tách” một tiếng, cái thùng có khóa mật mã mở ra, để lộ phần bên trong đều là Lô Tạp tệ có mệnh giá ngàn đồng lớn nhất, từng xấp thật dày, cả thùng ít nhất cũng được 20 vạn đồng.
Ngụy Công lại nhướng mày nói: "Tiền mà tôi nói không phải thứ này."
"Anh lật ngược lại xem." Liễu Tích Xuyên thản nhiên nói.
Ngụy Công tùy tiện lật mặt bên ngoài của thùng lại, từng xấp giấy vàng ở bên trong lập tức lộ ra ngoài!
Đôi mắt Ngụy Công hơi tỏa sáng, trên mặt thoáng hiện nụ cười vừa lòng: "Cũng xấp xỉ rồi đây, mấy thùng còn lại đều như vậy sao?"
"Giờ đến lượt tôi xem hàng." Liễu Tích Xuyên bình tĩnh nói.
"Đơn giản." Ngụy Công cười cười, một người bên cạnh ông ta lập tức xách một chiếc thùng lớn từ dưới bàn lên. Chiếc thùng này không có khóa mật mã, có thể trực tiếp mở nắp, để lộ thứ bên trong ra ngoài.
Súng ống!
Ánh mắt Hứa Thâm khẽ nhúc nhích, không nghĩ tới cục trưởng mạo hiểm ra ngoài tường giao dịch, lại là mua súng ống đạn được.
Hắn từng nghe Chu Dã nói, tư nhân bị cấm nắm giữ súng Khư Thần!
Và cái gọi là cấm kỵ chính là chuyện còn nghiêm trọng hơn cả vi phạm pháp luật!
Dù sao vi phạm pháp luật còn có thể dàn xếp ổn thỏa, nhưng cấm kỵ, tuyệt đối sẽ chọc tới một vài đại nhân vật trong nội thành.
Hứa Thâm nghĩ đến những lời bình thường cục trưởng hay nói, sắc mặt lập tức lộ ra chút kỳ quái.
“Cục Khư Bí chúng ta là tổ chức tuân thủ pháp luật. . . “
Thế mà cục trưởng lại dẫn đầu một đám người bọn họ đi mua súng ống đạn được, đúng là hay ho thật.
"Chỉ có thế thôi?" Liễu Tích Xuyên lấy ra cây súng trong thùng, vừa kiểm tra vừa nói: "Thứ tôi muốn đâu?"
"Ở đây." Ngụy Công đang cười cười, lại trực tiếp vung tay xuống.
"Cẩn thận!" Vương Đại Gia đứng bên cạnh Liễu Tích Xuyên đột nhiên kêu lên.
Nhanh như cắt, lão đã rút đao chém tới, chỉ nghe “Tằng” một tiếng, tiếng đao ngâm vang lên, thứ gì đó vừa cọ xát lao qua bên cạnh thân, văng ra một tia lửa.
Là súng Khư Thần!
Công kích đến từ bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ.
Mà cùng lúc đó, ba người bên cạnh Ngụy Công cũng đồng thời lấy súng ra, nhắm thẳng vào Liễu Tích Xuyên và đám người Hứa Thâm liên tục nhả đạn.
Màn lật mặt quá bất ngờ, khiến không khí trong căn nhà gỗ nhỏ hóa thành chiến trường trong nháy mắt.
Nhưng đám người Hứa Thâm và Mục Tuyết cũng chỉ giật mình một thoáng ngắn ngủi, đã làm ra phản ứng kịp thời.
"Lão Ngụy, anh phạm sai lầm rồi!" Sắc mặt Liễu Tích Xuyên lạnh như băng, rất nhanh đã lấy súng ống từ trong thùng ra, lần lượt ném cho đám người Mục Tuyết Sở Bạch và Mỹ Nhã, nhưng không vứt cho Hứa Thâm, hiển nhiên ông ấy biết Hứa Thâm chưa từng được huấn luyện sử dụng súng ống, dù bắt được cũng không biết dùng.
"Đáng chết, không có đạn!" Sở Bạch tiếp nhận súng ống, lập tức bắn ra nhưng liên tiếp bóp cò vài cái lại phát hiện nó hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào cả, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi.
Hiển nhiên từ ngay từ đầu đối phương đã tính toán ăn sạch cả tiền lẫn người rồi!
"Chết!"
Vương Đại Gia cầm đại khảm đao trong tay, lập tức trốn vào đến chỗ sâu trong Khư giới, tránh đi đạn bắn, rồi nhanh chóng lao qua bên cạnh.
Nhưng đúng lúc này, từ bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ có một bóng dáng lao tới, chắn ngay trước mặt Vương Đại Gia.
"Là mày!" Vương Đại Gia nhìn thấy hình dáng của đối phương, lập tức nhận ra kẻ này là ai, càng thêm cả giận nói: "Chết đi cho tao!"
"Lão già kia, người chết là lão đó!"
Trung niên kia cười lạnh, đồng dạng vung đao, nhanh chóng chém giết cùng một chỗ với Vương Đại Gia.
Hai người giao chiến liên tục vượt khỏi biên giới trong căn nhà gỗ nhỏ, thoạt nhìn cực kỳ giống xuyên mô (một loại BUG trong game 3D, nôm na là khi va chạm, thể tích sinh ra sai lầm khiến hai bên xuyên thấu, chồng chất lên nhau)
Hứa Thâm cảm thấy trong lòng thoáng run lên, hiển nhiên đối phương bên kia cũng có người đạt đến hình thái thứ hai.
“Rút lui trước đã!” Liễu Tích Xuyên nhìn thấy tình huống không đúng, vội vàng nói: "Tiền coi như đánh mất cũng được, bảo mệnh quan trọng hơn!"
Mỹ Nhã lập tức ném thùng tiền về phía bốn người đối diện, rồi cùng Tiểu Dã đang tập hợp bên người Liễu Tích Xuyên, yểm trợ cho ông ấy rút lui khỏi nhà gỗ nhỏ.
"Chúng ta cũng đi." Mục Tuyết cũng ném thùng tiền đi, nếu cục trưởng đã nói như vậy, bọn họ cũng không cần thiết phải ham chiến, lui lại nhanh chóng là hơn.
Súng Khư Thần trong tay đối phương không ngừng bắn tới, nhưng Hứa Thâm lại phát hiện khi hắn tụ tập khư lực lên hai mắt, bản thân có thể miễn cưỡng nắm giữ được hướng bắn của đối phương.
Tuy hắn không thấy rõ quỹ tích của viên đạn, nhưng vẫn có thể phán đoán đại khái mục tiêu của nó thông qua vị trí ngắm của họng súng, từ đó né tránh đi.
Nói tóm lại, tính nguy hiểm của súng Khư Thần đối với tồn tại đã đạt tới điểm cực hạn ở giai đoạn đầu, vẫn tương đối hữu hạn, trừ phi là xuất kỳ bất ý.