Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 253 - Chương 253. Chẳng Lẽ Trảm Khư Là Không Đúng Đắn Sao?

Chương 253. Chẳng Lẽ Trảm Khư Là Không Đúng Đắn Sao? Chương 253. Chẳng Lẽ Trảm Khư Là Không Đúng Đắn Sao?

Hai người này ở chung phòng bệnh ha. . . Hứa Thâm thoáng ghé mắt nhìn qua, từ đáy lòng không khỏi âm thầm thở nhẹ một hơi, thậm chí còn có chút tự đắc nho nhỏ.

Xem ra hắn vẫn còn bình thường.

Tuy hắn đã trải qua không ít lần nhiệm vụ trảm khư, nhưng so sánh với hai người bạn chung phòng bệnh đang ngồi bên cạnh, hiển nhiên hắn vẫn bình thường hơn bọn họ rất nhiều.

Tự sát, tự mình hại mình, đây đều là biểu hiện của tình huống tinh thần đang tiếp cận biên giới sụp đổ?

Dù đúng dù sai cũng chẳng quan trọng, ít nhất là mấy người đó không giống hắn, trong lòng hắn lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm, bản thân cần phải sống sót. . .

Ba nhân viên trắc nghiệm tinh thần đưa mắt nhìn nhau, sau đó bọn họ đều liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái.

Hứa Thâm nhìn thấy ánh mắt bọn họ, lập tức hiểu được, hắn đã biểu hiện quá mức bình thường rồi.

Có lẽ… hắn nên biểu hiện thích hợp hơn một chút?

Theo như những gì bọn họ đang kỳ vọng?

"Cậu có từng suy nghĩ muốn thương tổn người khác hay không? Nhất là khi nhìn thấy một đối tượng nào đó rất yếu ớt, trong lòng cậu sẽ muốn chà đạp, ức hiếp bọn họ?" Triệu Âm Nguyệt nhìn chăm chú vào Hứa Thâm, vẻ mặt đã trở nên nghiêm túc hơn.

Hứa Thâm gật đầu nói: "Có, nhưng chỉ là suy nghĩ mà thôi, tôi chưa bao giờ làm ra hành động."

"Có!" Gần như cùng lúc ấy, vị trung niên bên cạnh cũng trả lời, ánh mắt gã vẫn nhìn về phía Triệu Âm Nguyệt, từ trong đáy mắt lộ ra quang mang kỳ dị, giống như đang nhìn chằm chằm vào con mồi: "Mỗi khi tôi nhìn thấy những cô gái ngực lớn xinh đẹp đến vậy, trong lòng đã muốn ném lên giường, hung hăng chà đạp một phen, chà đạp xong sẽ giết chết!"

Hứa Thâm không khỏi ghé mắt nhìn qua.

Vị đại ca này, à không, vị dũng sĩ này, anh nghĩ thì nghĩ, chứ nói thẳng toẹt vào mặt người ta như vậy, có phải không tốt lắm hay không?

"Có!" Thanh niên gấp gáp nóng nảy bên kia cũng cắn răng nói: "Mỗi khi tôi nhìn thấy một cô bé nào đó, tôi rất muốn giết chết cô ấy, nhìn thấy vẻ mặt bất lực kia, trong lòng vui sướng không tả nổi, ha ha. Vẻ mặt đó cũng giống như khi tôi trảm khư, tôi cũng tuyệt vọng như vậy. . ."

Đều có bệnh. . . Hứa Thâm yên lặng nói trong lòng.

Triệu Âm Nguyệt nghe được câu trả lời của Hứa Thâm, lại giống như khẽ thở phào một hơi, vẻ mặt dịu dàng đi rất nhiều. Cô liếc liếc mắt nhìn vị trung niên bên cạnh một cái, nhưng không đến nỗi quá mức để ý tới người ta rồi quay sang Hứa Thâm, tiếp tục nói: "Có bao giờ cậu hoài nghi những chuyện mình đã và đang làm, là đúng đắn hay sai lầm không?"

Hứa Thâm nghĩ một lát, vừa rồi hắn đã biểu hiện có bệnh, hiện tại có lẽ nên bình thường một chút đi.

Dù sao hắn có một chút bệnh nho nhỏ như vậy là đủ rồi, nếu biểu hiện nghiêm trọng quá, lỡ như bị bọn họ tống giam… đến lúc ấy lại phiền toái lắm.

Tuy hiện giờ hắn đã đột phá hình thái thứ hai, chưa chắc đám người trong cục đã giam giữ hắn, nhưng nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, cái gì tránh được nên tránh là hơn.

"Không, những chuyện tôi làm đều đúng đắn." Hứa Thâm vô cùng chắc chắn nói.

Vẻ mặt Triệu Âm Nguyệt thoáng ngưng lại, lập tức bật ra câu hỏi: "Đều là?"

"Đương nhiên." Hứa Thâm nói: "Chẳng lẽ trảm khư là không đúng đắn sao?"

"Đương nhiên không phải!"

Người vừa nói chuyện chính là vị trung niên bên cạnh, gã đang trả lời thanh niên trước mặt: "Vừa nãy tôi đã nói rồi, tôi đã phạm phải tội nghiệt nặng như vậy, chắc chắn tôi sẽ phải xuống địa ngục. Cho nên những chuyện tôi làm, sao có thể đúng đắn được? Đều là sai lầm, tất cả đều là sai lầm. Nhưng tôi lại không thể không làm như vậy. Tôi cũng bị ép buộc mà thôi. . ."

"Tôi lại không biết là đúng hay sai." Thanh niên gấp gáp nóng nảy kia cắn răng nói: "Tôi chỉ nghe theo nhiệm vụ làm việc. Người ta bảo tôi trảm khư, tôi cũng chỉ có thể trảm khư. Tôi không nghĩ suy nghĩ tới nhiều chuyện như vậy. Càng nghĩ đầu tôi sẽ càng nhanh chóng nổ tung!"

Hứa Thâm không khỏi liếc mắt nhìn hai người này một cái, cả hai người này đã trả lời không đúng câu hỏi vừa rồi, có lẽ chút nữa bọn họ sẽ bị tống giam rồi?

Triệu Âm Nguyệt liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái thật sâu, sau đó rút ra một phần bảng kê từ trong lòng, đưa cho hắn và nói: "Bây giờ cậu đã biết chữ chưa? Nếu còn không biết, để tôi đọc giùm cậu."

"Tôi có biết một chút."

"Được, vậy cậu đọc đi, chỗ nào không biết cứ hỏi tôi. Nếu được rồi, cậu điền câu trả lời vào bảng kê này trước đi."

Hứa Thâm gật gật đầu. Hắn đưa mắt nhìn bảng kê, bên trên này có rất nhiều đủ loại vấn đề.

【 Cậu thích ăn dưa hấu hay quả vải? 】

Hứa Thâm chọn dưa hấu.

【 Cậu thích uống nước lạnh hay nước ấm? 】

Hứa Thâm chọn nước ấm. Ấm áp là tốt nhất.

【 Cậu thích màu xanh lá hay là màu đỏ? 】

Tuyệt đối không thể là màu xanh lá. Tuy Hứa Thâm cũng không quá thích màu đỏ, nhưng chỉ có thể lựa chọn màu đỏ.

Nói nữa, vì sao trên này người ta không để màu đen cho hắn lựa chọn chứ?

【 Cậu có thường xuyên nằm mơ thấy ác mộng hay không? 】

Hứa Thâm chọn cực ít.

【 Có bao giờ cậu từng hoài nghi hết thảy những chuyện này đều là cảnh trong mơ không? 】

Hứa Thâm lựa chọn không.

. . .

Trên bảng kê có hơn mười câu hỏi, Hứa Thâm nhanh chóng làm xong, sau đó đưa lại cái bảng nọ cho Triệu Âm Nguyệt, trong lòng tràn đầy tin tưởng.

Căn cứ theo mấy vấn đề trước mặt này, Hứa Thâm cũng có thể phán định bản thân hắn hoàn toàn bình thường. Và một khi đã như vậy, hắn cứ lựa chọn tuân theo bản tâm của mình, cũng sẽ là bình thường.

Hứa Thâm bớt chút thời gian để liếc liếc mắt hai người bên cạnh một cái, lại thấy vị trung niên bên cạnh cũng đang trả lời câu hỏi như hắn vừa nãy, nhưng dường như gã đang phải vắt hết đầu óc tự hỏi…

Ây chà, rõ ràng chỉ là một câu hỏi có hoặc không, có duy nhất hai sự lựa chọn, nhưng đối phương lại gặp phải khó khăn chẳng khác gì đang giải đề toán học.

Màu xanh lá hay màu đỏ?

Trung niên kia đã chọn màu xanh lá.

Hứa Thâm không khỏi khẽ lắc đầu, sau đó, hắn lại liếc mắt nhìn những lựa chọn khác của đối phương. . . Rất nhiều câu hỏi đều có lựa chọn khác hoàn toàn so với hắn, chỉ có hai, ba điều là giống hắn thôi.

"Bây giờ tôi có thể đi được chưa?" Hứa Thâm thu hồi ánh mắt, không tiếp tục xem hai người bệnh chung phòng này nữa.

Bình Luận (0)
Comment