Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 252 - Chương 252. Lại Trắc Nghiệm Tinh Thần!

Chương 252. Lại Trắc Nghiệm Tinh Thần! Chương 252. Lại Trắc Nghiệm Tinh Thần!

"Trước mắt tạm thời không có nhiệm vụ chém giết khư cấp C, ngày hôm qua có một, nhưng bị Viên Viên tỷ nhận mất rồi, hiện tại chỉ có nhiệm vụ bắt cấp C, cậu có muốn làm hay không?”

"Bắt?"

"Đúng vậy, chính là làm nó bị thương nhưng không giết, giữ lại thương tích càng nhẹ, khen thưởng tương ứng cũng sẽ cao hơn một chút." Đại Lỵ Lỵ cười cười: "Đương nhiên, lấy loại năng lực trong tương lai sẽ trở thành thủ lĩnh của lãnh sự đại nhân, hẳn là chướng mắt với chút tiền trinh ấy."

Hứa Thâm không có phản ứng với lời khen tặng như vậy. Phỏng chừng nếu hắn không trở thành thủ lĩnh mà chết đi, khả năng cao là đối phương sẽ nhàn nhạt tiếc hận một câu, nhưng vừa đảo mắt qua một cái sẽ quên hắn đi ngay…

Đầu năm nay tuyệt đối đừng coi những gì người ta nói đều là sự thật.

"Tôi có thể thử xem."

"Nếu bắt thất bại, khiến cho khư chạy thoát, hoặc là bất đắc dĩ chỉ có thể chém giết nó, sẽ bị tính là nhiệm vụ thất bại, khen thưởng sẽ rất bình thường..." Đại Lỵ Lỵ nhắc nhở một câu.

Trên thực tế, dù đối phương đã đạt tới điểm cực hạn của giai đoạn đầu, cũng rất khó hoàn thành nhiệm vụ bắt cấp C, trừ phi là tồn tại đã kích hoạt trạng thái tới hạn, bước nửa chân vào hình thái thứ hai.

Hứa Thâm gật đầu.

Hắn biết bắt còn khó hơn chém giết.

"Nếu lãnh sự đại nhân đồng ý, vậy chờ chút để tôi xin cho cậu." Đại Lỵ Lỵ cười nói.

Hai bên chấm dứt liên lạc.

Có một chút bất ngờ xảy ra, bởi vì Đại Lỵ Lỵ bên này đi xin nhiệm vụ còn chưa có tin tức, Hứa Thâm đã nhận được tin tức từ Liễu cục bên kia, đối phương nhận thấy quãng thời gian gần đây hắn chiến đấu quá mức thường xuyên, nên muốn làm một chút trắc nghiệm tinh thần cho hắn.

Hứa Thâm đành phải vào trong cục phối hợp.

"Xin chào, cậu còn nhớ tôi không? Tôi tên là Triệu Âm Nguyệt." Vị mỹ nữ vừa nói chuyện đang ngồi trước mặt Hứa Thâm, phần thân trên đặt lên bàn, bộ phận trĩu nặng trước ngực được phác họa cực kỳ sinh động, trùng trùng điệp điệp xuất hiện trọn vẹn trên đó, thậm chí còn khiến người ta không nhịn được sinh ra một chút cảm giác hâm mộ cái bàn này.

Ánh mắt Hứa Thâm rất bình tĩnh, nói: "Còn nhớ."

Vẫn là cô nhân viên trắc nghiệm lần trước sao... Không biết biểu hiện và thành tích của hắn lần trước như thế nào, hẳn là vô cùng đủ tư cách?

"Lần này chính là đợt trắc nghiệm theo lệ thường, cho nên có khá nhiều người, cậu đừng để ý." Triệu Âm Nguyệt vén lọn tóc ra sau vành tai, mỉm cười nói.

Và ngay lúc này, ở trong phòng trắc nghiệm, ngoại trừ Hứa Thâm, còn có hai nhân viên trảm khư khác. Hứa Thâm chưa từng gặp mặt đối phương, đương nhiên đối phương cũng chưa từng gặp mặt Hứa Thâm.

Nhưng khác với vẻ bình tĩnh trên mặt hắn, biểu cảm của bọn họ có chút tối tăm, có người hiện rõ cảm giác không kiên nhẫn lên mặt, hai tay không ngừng xoa xoa vào đùi, tựa như đang vô cùng nôn nóng, hấp tấp.

Bên cạnh hai nhân viên trảm khư, là hai nhân viên phụ trách đánh giá tinh thần cho bọn họ, hai nhân viên nọ là một nam một nữ.

Rõ ràng là hai người ấy đang làm nhiệm vụ nhưng ánh mắt bọn họ lại thường xuyên nhìn về phía Triệu Âm Nguyệt, dù sao đường cong cực lớn kia cũng quá bắt mắt, rất khó khiến người ta chuyển dời con ngươi.

"Không có việc gì." Hứa Thâm bình tĩnh nói.

"Chúng ra tâm sự trước một chút về cảm nhận của cậu trong khoảng thời gian này đi." Triệu Âm Nguyệt cười khẽ, nói: "Nghe nói cậu đã thăng chức đến thê đội thứ nhất, biểu hiện vô cùng không tồi, còn nhiều lần cứu vớt đồng bạn, nghĩa là trạng thái tinh thần cậu được bảo trì cũng không tệ lắm."

Nếu mấy người đã biết như vậy, thì gọi tôi đến nơi này để làm gì... ánh mắt Hứa Thâm chớp động một chút, hắn bình tĩnh nói: "Cũng được."

"Hiện giờ cậu cảm thấy chúng ta nên đối xử với khư như thế nào?" Triệu Âm Nguyệt mỉm cười nói, vẻ mặt nhu hòa, tựa như một chị gái tri kỉ, thực dễ dàng khiến người ta thả lỏng xuống.

Ánh mắt Hứa Thâm thoáng ngưng đọng lại, nhưng rất nhanh vẻ mặt đã trở về trạng thái bình thường, hắn tự nhiên nói: "Không thấy thế nào cả, khư chính là thứ sinh vật cần phải bị giết chết và xử lý."

"Đừng nhìn về phía những người khác, chúng ta quay trở lại vấn đề của anh nhé, anh cảm thấy chúng ta nên đối xử với khư như thế nào?"

Cùng lúc Hứa Thâm trả lời, một thanh niên khác bên cạnh cũng đang hỏi trung niên ngồi phía bên phải Hứa Thâm.

Ánh mắt của vị trung niên này vẫn dừng lại trên người Triệu Âm Nguyệt, nhất là bộ phận đang tiếp xúc với mặt bàn kia, gã gần như vô ý thức trả lời: "Cái gì là khư? Tôi chưa từng gặp mặt chúng nó, những thứ tôi giết đều là người!"

Bệnh cũng không nhẹ. . . Hứa Thâm hơi hơi ghé mắt nhìn qua.

Hiển nhiên, vị trung niên này không muốn thừa nhận sự tàn khốc của nhiệm vụ trảm khư, bởi vậy đã coi những con khư dữ tợn đáng sợ kia chính là "Nhân loại" để xử lý.

Dù sao theo quan niệm của bọn họ, khư khủng bố hơn nhân loại nhiều lắm.

"Có bao giờ cậu sinh ra ý niệm coi thường mạng sống của chính mình, muốn tự sát hoặc trực tiếp ném chính mình cho khư ăn … hay chưa?" Triệu Âm Nguyệt tiếp tục dịu dàng hỏi, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào thiếu niên trước mặt, dường như biểu hiện của hắn ở vấn đề đầu tiên không quá thích hợp. . .

"Không có, chưa từng có!" Hứa Thâm không chút nghĩ ngợi đã lắc đầu: "Sinh mệnh quý giá như thế, làm sao có thể tự sát?"

Nuôi nấng cho khư. . . Vì sao không phải dùng khư đến nuôi nấng hắn?

"Có, đương nhiên là có!"

Vị trung niên bên cạnh cũng nghe được vấn đề tương tự từ trong miệng thanh niên ngồi đối diện với gã, toàn thân gã không khỏi run rẩy, bàn tay liên tục giật tóc mình, nói: "Tôi đã giết nhiều người như vậy, phạm tội nghiệt nặng như vậy, thần cũng không tha thứ nổi cho tôi, tôi nhất định sẽ xuống địa ngục. Tôi cũng muốn chuộc tội, nhưng, nhưng tôi lại sợ, sợ lắm. . ."

Còn ở phía bên phải hắn, là cậu thanh niên đang dùng hai tay không ngừng xoa xoa ống quần, biểu hiện vô cùng nóng nảy. Đối phương cũng nghe được loại vấn đề tương tự như vậy từ trong miệng thiếu nữ tóc ngắn khác. Gã cắn chặt hàm răng, giống như đang kiềm chế chuyện gì đó: "Tôi đã thử cắt cổ tay tự sát, nhưng chưa thành công, cứ chết được một nửa tôi lại sống. Trong khoảnh khắc chết khiếp ấy, tôi đã trông thấy khư, tôi cũng không muốn bản thân mình lại được nhìn thấy khư. Tôi muốn chết, nhưng tôi lại muốn sống, tôi thật sự rất muộn phiền!"

Bình Luận (0)
Comment