Từ sau khi Hứa Thâm đột phá đến hình thái thứ hai, lượng Tịnh Khư Tề mà hắn có thể tiêm vào mỗi ngày đã tăng lên bốn ống, nếu để thân thể thừa nhận một chút phụ tải, hắn hoàn toàn có thể tiêm vào năm ống, nhưng nếu liên tục tiêm vào năm ống, mạch máu trong thân thể sẽ nổi gồ lên, biến thành màu đen đậm, nhìn qua tương đối dữ tợn.
Bởi vậy Hứa Thâm vẫn lựa chọn biện pháp ổn thỏa là bốn ống, chờ sau này khi cơ thể dần dần thích ứng và tăng cường thêm, hắn sẽ chậm rãi tăng lên số lượng cực hạn.
Đoạn cuộc sống hằng ngày trôi qua bình thường không có gì kỳ lạ này vụt qua cực kỳ nhanh chóng.
Hứa Thâm đã từng bước thích ứng với đủ loại lực lượng của hình thái thứ hai, mỗi ngày hắn đều cô đọng sợi khư và luyện kiếm.
Nhưng trừ mấy chuyện này ra, hắn còn bớt chút thời gian vào trong cục học lái xe.
Vẻn vẹn chỉ mất một tuần, dưới sự hướng dẫn ân cần của huấn luyện viên, rất nhanh hắn đã học thành nghề, có thể thuần thục tự mình lái xe.
Vào ngày thứ ba, huấn luyện viên đưa Hứa Thâm ra khỏi cục Khư Bí, hai người chạy như bay tới vùng ngoại thành. Tới đây, dựa theo lời huấn luyện viên nói, chỉ cần hắn làm quen với cách nhấn ga và phanh lại là được, nếu thực sự không dừng lại nổi, có thể húc chết một vụ dân cũng không sao, bọn họ hoàn toàn có thể bồi thường được.
Đương nhiên Hứa Thâm chỉ coi đây là lời nói hài hước của huấn luyện viên thôi.
Sau khi Hứa Thâm học được cách lái xe, hắn lại xin xe vũ trang trong cục, không bao lâu sau đã nhận được phê chuẩn.
Từ đó, Hứa Thâm đã tạm biết kiếp sống phải gọi taxi mỗi lúc đi xa của mình, cũng không cần tiêu tiền cho những vị tài xế taxi kia nữa, hiện giờ hắn chỉ mất tiền cho đống xăng dầu hao tổn mà thôi.
Trong quãng thời gian này, ngoại trừ rèn luyện, ngẫu nhiên Hứa Thâm cũng trở lại biên đội số 17, thăm Mặc Tiểu Tiểu và Tô Sương.
Mặc Tiểu Tiểu đã trở thành đội trưởng biên đội số 17, và ngoại trừ hai người cũ ấy, biên đội bọn họ còn có thêm ba thành viên mới, Hứa Thâm tương đối quen thuộc với một người trong đó, đối phương lại là Kỳ Thiên Minh từng chung một khóa huấn luyện doanh với hắn.
Lúc ấy, Kỳ Thiên Minh này từng đảm nhiệm vai trò đội trưởng của một tiểu đội trong huấn luyện doanh giống Hạ Tĩnh Tương, cũng có biểu hiện tương đối xuất sắc.
Ấn tượng của Hứa Thâm đối với người này chính là, tương đối điệu thấp khiêm tốn, biết cách che giấu, không lộ tài năng.
Không nghĩ tới chỉ nửa năm đi qua, đối phương đã được điều tới thê đội thứ hai rồi.
Trong hoàn cảnh bạn bè cũ mới thay đổi thường xuyên này, còn có thể nhìn thấy một gương mặt cũ, hoặc ít hoặc nhiều cũng khiến người ta thổn thức và hoài niệm.
Kỳ Thiên Minh cũng có ấn tượng rất sâu với Hứa Thâm, dù sao hắn cũng là tồn tại đặc thù trong huấn luyện doanh, sau khi hai người gặp mặt, gã cũng không khỏi có chút hàn huyên và thổn thức. Kỳ thực trước kia, quan hệ giữa hai người bọn họ cũng không quá thân thiết, nhưng hiện giờ, lại một lần nữa gặp mặt, bỗng nhiên trong lòng thoáng xuất hiện một chút cảm giác bạn bè cũ tinh tinh tương tích (cảnh ngộ giống nhau, thưởng thức đồng cảm với nhau).
"Lần trước khi trở về, chị nhìn thấy trên cổ con bé có dấu ngón tay màu xanh đen, sau này, chị cố ý ở lại trong Khư giới quan sát, mới phát hiện là bảo mẫu kia làm."
Ở trong phòng của Tô Sương trên tầng ba thuộc tòa lầu số 17, nơi này được bố trí vô cùng ấm áp, giống hệt phòng Công chúa, bức tường có màu hồng nhạt, còn có một cô bé đang lăn lộn trong đống búp bê, đúng là con gái của Chu đội.
Theo lời Tô Sương vừa nói, Hứa Thâm lập tức nhìn sang phần cổ cô bé kia, quả nhiên trên đó vẫn còn dấu tay mờ nhạt.
“Bảo mẫu kia đã được Chu đội thuê nhiều năm, trước kia đều cần cù, chăm chỉ, chị cứ cho rằng bà ta có chút cảm tình với con bé, không nghĩ tới Chu đội vừa đi. . ." Tô Sương khẽ lắc đầu, từ trong đáy mắt lộ ra vài phần lãnh ý.
Hứa Thâm có chút im lặng, hỏi: "Sau đó chị xử lý như thế nào?"
"Đuổi việc, cho bà ta cút đi. Những bảo mẫu này không đáng tin cậy, mà hiện tại chị đều ở trong cục, cho nên cũng dàn xếp để con bé ở lại trong này, do chị tự mình chăm sóc. Vừa lúc, chị có thể cho thuê căn nhà trong khu thành thị kia, hàng tháng còn có thể nhận được một phần tiền thuê, cũng nhanh chóng kiếm đủ tiền về hưu." Tô Sương nói, ngay lúc nhắc tới hai chữ "Về hưu" này, từ trong đáy mắt cô lộ ra một chút mong đợi.
"Quá dễ dàng cho bà ta rồi, loại bảo mẫu này nên trực tiếp đánh chết." Mặc Tiểu Tiểu hầm hừ nói.
Haizzz… dáng người thì nho nhỏ mà tính tình lại to to.
Tô Sương khẽ lắc đầu: "Cũng chỉ có thể làm như thế mà thôi."
Một câu " Cũng chỉ có thể làm như thế mà thôi" đầy bất đắc dĩ.
Hứa Thâm và Mặc Tiểu Tiểu liếc nhau, đều không nói gì nữa
Hứa Thâm chơi đùa với cô bé một lát, trước khi rời đi, hắn đã để lại mười vạn Lô Tạp tệ, khoản tiền này cũng đủ để nuôi nấng con gái của Chu đội đến năm cô bé mười mấy tuổi rồi.
Tô Sương nhìn thấy khoản tiền này, lập tức giật mình một cái, cô vội vàng từ chối, nhưng cuối cùng vẫn bị Hứa Thâm cứng nhét vào trong tay.
Mặc Tiểu Tiểu có cách nhìn thoáng nhất, lập tức mở miệng khuyên: "Chẳng ai đoán được tương lai, nói không chừng một ngày nào đó cả ba chúng ta đều ngã xuống thì sao? Cho nên tạm thời cứ cất giữ khoản tiền này trong tài khoản của cô bé đi, làm như vậy, cũng tiện cho những người còn sống có thể tiếp tục chăm sóc cô bé."
Cô ấy muốn nhắc tới con gái của Chu đội.
Tô Sương nghe Mặc Tiểu Tiểu nói như vậy, cũng không tiếp tục từ chối nữa.
Nghe nói một nhóm nhân viên trảm khư độc thân trong cục, cũng thành lập một hội Cộng Tể nho nhỏ. Bọn họ cùng bỏ tiền vào một tài khoản chung, để nếu ngày nào đó có người trong hội chết đi, khoản tiền mà bọn họ vất vả kiếm được cũng không đến mức bị ngân hàng tịch thu, không ai nhận lấy.
Nhưng Tô Sương không gia nhập hội Cộng Tể như vậy.
Chủ yếu là vì cô ấy nghe nói, tỷ lệ thương vong của loại hội Cộng Tể này, còn cao hơn những tiểu đội bình thường rất nhiều. . .