Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 258 - Chương 258. Vận Mệnh???

Chương 258. Vận Mệnh??? Chương 258. Vận Mệnh???

"Những con khư trên người cậu đã ít đi rất nhiều rồi." Tô Sương ở lại trong phòng, chỉ có Mặc Tiểu Tiểu tiễn Hứa Thâm rời đi. Ngay lúc hai người bước ra bên ngoài tòa lầu, bỗng nhiên cô nói với Hứa Thâm một câu như vậy.

Ánh mắt Hứa Thâm thoáng run rẩy, nếu là người khác trong biên đội số 17 nghe được câu như thế, hơn phân nửa, bọn họ sẽ cảm thấy bất đắc dĩ và phiền toái, nhưng hắn lại biết, khả năng cao là Mặc Tiểu Tiểu thật sự có thể nhìn thấy thứ gì đó.

"Hẳn là bọn họ đều trở về nhà rồi..." Hứa Thâm im lặng nói. Bất chợt hắn nhìn về phía Mặc Tiểu Tiểu: "Có phải cô đã sớm đạt tới điểm cực hạn của giai đoạn đầu rồi? Vậy có thử chuyển sang trạng thái tới hạn không?"

"Không." Mặc Tiểu Tiểu khẽ lắc đầu.

"Nếu rảnh hãy thử xem một chút. Có lẽ sau khi cô đạt tới hình thái thứ hai, sẽ phát hiện ra biến hóa khác lạ đó." Hứa Thâm nói.

Hắn cực kỳ tò mò với năng lực của Mặc Tiểu Tiểu, nếu loại năng lực này có thể hoàn toàn hiển lộ ra ngoài, không biết cô ấy sẽ nhìn thấy cái gì.

Hai người nói lời từ biệt, Mặc Tiểu Tiểu đứng nhìn chăm chú theo bóng dáng Hứa Thâm rời đi, nhẹ giọng tự nói: "Tôi không muốn đạt tới hình thái thứ hai, nếu làm như vậy, chị gái sẽ tới oán trách tôi..."

...

...

Không bao lâu sau, Hứa Thâm nhận được mật lệnh trong cục.

Là Lý Mỹ Na tự mình đưa tin thông báo.

Chờ sau khi hắn đi vào trong cục, lại nhìn thấy Mục Tuyết và Sở Bạch cũng có mặt ở đây. Nhưng cô gái tên Mỹ Nhã lần trước lại không thấy.

"Nơi này là ba khẩu súng Khư Thần, đều là phiên bản đặc biệt cải tiến, uy lực gấp rưỡi súng Khư Thần bình thường."

Trong lúc Liễu Tích Xuyên nói chuyện, Lý Mỹ Na đã phát ba khẩu súng Khư Thần cho ba người Hứa Thâm, Mục Tuyết và Sở Bạch.

"Còn không đến hai tháng nữa động khư sẽ mở ra, mọi người cầm về trước, làm quen với cây súng này một chút, và tốt nhất là mỗi ngày hãy vào trong cục huấn luyện hai giờ." Liễu Tích Xuyên nói: "Chờ đến lúc động khư mở ra, phải dựa vào mấy cô cậu giành vinh quang cho cục chúng ta rồi."

Hứa Thâm cầm súng Khư Thần trong tay, thứ này nặng trịch.

"Trước mắt bên trong còn chưa lắp đạn." Lý Mỹ Na nhìn thấy Mục Tuyết kiểm tra băng đạn, lập tức mỉm cười nói: "Sợ mọi người sẽ ngộ thương chính mình."

Sở Bạch hỏi: "Đã tìm được Tiểu Dã chưa?"

Liễu Tích Xuyên khẽ lắc đầu, thở ra một hơi nói: "Tôi đã phái người thủ tại nơi đó ba ngày, vẫn không đợi được cậu ấy, hẳn là cậu ấy đã xảy ra chuyện. Tiểu Dã hi sinh vì nhiệm vụ trong cục, người nhà của cậu ấy sẽ nhận được bồi thường."

"Vị tiểu tỷ Mỹ Nhã kia không đến tham gia sao?" Hứa Thâm tò mò hỏi.

Liễu Tích Xuyên khẽ lắc đầu: "Cô đã sớm được đặc huấn, đã thuần thục, không cần huấn luyện thêm."

Hứa Thâm giật mình, tò mò hỏi: "Hình như bọn họ không phải đội trưởng trong cục, nhưng xem thân thủ đều rất mạnh, không biết ngày thường bọn họ thuộc bộ môn nào?"

Liễu Tích Xuyên có chút nhức đầu, bất đắc dĩ nói: "Cậu đừng quan tâm tới mấy chuyện này, chờ về sau, khi cậu tọa trấn trong cục, chuyện gì cần biết đều sẽ biết."

Rồi tựa như ông ấy sợ Hứa Thâm tiếp tục hỏi thêm, lại vội vàng nói: "Trong khoảng thời gian này, mấy người khôi phục thế nào rồi? Có thử đột phá hình thái thứ hai hay không? Hứa Thâm, tôi nghe nói cậu cũng kích hoạt trạng thái tới hạn rồi, có thử trùng kích đột phá hay không?"

À... Ít nhiều Hứa Thâm cũng cảm nhận được một chút khó xử khi bị người ta hỏi tới bí mật của mình rồi, đúng là… trả lời cũng không phải, mà không trả lời cũng không phải.

"Tôi cũng đang cố gắng, nhưng nếu đột phá rồi, sẽ như thế nào?" Hứa Thâm hỏi lại.

"Vậy cậu cố gắng thêm chút nữa đi, à nếu đột phá rồi, tự nhiên sẽ nhận được nhiều ưu đãi hơn." Liễu Tích Xuyên lại hỏi: "Vậy cậu nắm chắc được bao nhiêu phần?"

"Khó nói lắm. Nhưng cụ thể là bao nhiêu chỗ tốt?"

"Khó nói lắm là bao nhiêu?"

Mục Tuyết và Sở Bạch nhìn qua hai người này, sắc mặt lộ vẻ kỳ quái, đây là cực hạn lôi kéo ư?

Liễu Tích Xuyên thấy Hứa Thâm không trả lời được câu hỏi của mình, trong lòng thầm hừ nhẹ một tiếng, có cảm giác bản thân vừa thắng một hồi nho nhỏ, chợt nói: "Đi động khư rất hung hiểm, mọi người nê cố gắng hết mức thử đột phá hình thái thứ hai xem sao, làm như vậy chỉ có chỗ tốt với mọi người thôi, tuy đây là cửa ải sinh tử khó khăn, nhưng suy cho cùng, chúng ta vẫn phải bước qua nó thôi. Và nếu đột phá rồi, cũng đừng giấu giấu giếm giếm. Tôi vẫn đang kỳ vọng mọi người bước lên tiếp nhận vị trí của lão Vương, tọa trấn trong cục. Người khác có thể về hưu, chứ mấy người các cô các cậu đừng có nghĩ đến chuyện đó. Hiện tại khư thú đang tàn sát bừa bãi bên ngoài, tất cả dân chúng còn đang trông chờ mọi người đi cứu vớt thế giới đó."

Sở Bạch và Mục Tuyết đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều có chút bất đắc dĩ.

Kỳ thực bọn họ đã sớm biết, khi đạt đến vị trí này, bọn họ có muốn về hưu cũng không thể.

Trên thực tế, khi bản thân leo đến vị trí cao, tuy sẽ nhận được một chút quyền thế, nhưng song song với đó, cũng phát sinh rất nhiều chuyện không phải do chính mình quyết định nữa...

"Được rồi, tất cả qua luyện súng đi, Mỹ Na, cô dẫn bọn họ qua bên đó." Liễu Tích Xuyên phất tay nói.

Ba người chỉ có thể rời đi.

Cả nhóm theo Lý Mỹ Na đi vào một lầu nhỏ khá hẻo lánh trong cục, nơi này là khu vực chuyên môn tập bắn súng, xung quanh đã bị xếp vào vùng cấm, không ai được tới gần.

Trong phòng có mấy cái bia tập bắn súng, Mỹ Nhã đã chờ sẵn ở nơi đây.

"Giao bọn họ cho em đó." Lý Mỹ Na nói với Mỹ Nhã, ánh mắt mang theo vài phần dịu dàng.

Mỹ Nhã khẽ gật đầu, chờ Lý Mỹ Na đi rồi, cô bắt đầu dạy mấy người Hứa Thâm tập bắn súng, từ phần cơ sở nhất chính là lắp đạn.

Hứa Thâm vừa học vừa hỏi Mục Tuyết: "Mục đội, nếu cục trưởng không cho chúng ta về hưu, chẳng phải cả đời chúng ta sẽ phải săn bắn khư thú, mãi cho đến lúc chết trận hay sao?"

Tốc độ tay Mục Tuyết cực kỳ nhanh, cô mau chóng hoàn thành bài tập lắp đạn, sau đó tùy ý nói: "Không phải số mệnh của nhân viên trảm khư chúng ta chính là như thế sao?"

"..."

Nói là nói như vậy, nhưng Hứa Thâm cảm thấy hẳn là bọn họ sẽ không cam tâm thừa nhận vận mệnh như vậy.

Bình Luận (0)
Comment